Xu tổng và Jun đại ca làm sao đấy?

670 48 5
                                    

Vài ngày sau, trong khi cả lớp lên phòng thực hành làm thí nghiệm lấy điểm, Minhyun - một người luôn ghét cay ghét đắng mấy bọn khu Thể thao đã lấy đi bốn đôi giày chuyên để tập chạy của hội Junhwi, bỏ chúng vào hộp rồi mang đi giấu.

Khỏi nói cũng biết anh và mấy thằng bạn tức đến xì khói.

"Ai lấy đôi giày để dưới chân bàn của chúng tôi rồi?" Junhwi cố gắng giữ bình tĩnh nhìn xung quanh gắng hỏi cả lớp.

Không có ai đáp lại. Mọi người đều coi đó không phải việc của mình khiến anh càng thêm mất kiểm soát.

"TÔI HỎI AI GIẤU GIÀY CỦA CHÚNG TÔI?" Anh gằn giọng. Dù được gắn cho cái danh 'Đại ma vương' của khu Thể thao nhưng trước giờ anh chưa hề lớn tiếng mắng mỏ hay nổi giận thái quá với ai. Mọi người trong lớp bắt đầu nổi lên tia sợ hãi, kết cục vẫn là bảo toàn sự im lặng.

Nhưng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Không chỉ anh mà còn đồng đội của anh, tất cả đều là vận động viên, đôi giày thi đấu đối với bọn anh quý giá đến nhường nào, khu Văn hóa làm sao mà biết được.

Xu Minghao vừa bước vào đến cửa lớp đã nghe thấy tiếng Junhwi vang vọng, liền hỏi mấy thằng bạn, cơ bản đã nắm được tình hình. Không ai nói với ai câu nào, cả hội của anh và Minghao, Seungkwan, Wonwoo, Jisoo đều chạy khắp trường tìm hộp chứa những đôi giày gần như là vô giá đó.

Sau một hồi tìm kiếm, lục lọi mọi nơi có thể, kể cả thùng chứa rác ở sân sau trường, cuối cùng Jisoo đã tìm thấy nó. Nơi Minhyun giấu chỗ giày đó, chính là phòng học cũ của khu Thể thao. Anh biết, điều cả anh và mọi người trong lớp này muốn, là trả lại hai khu Văn hóa và Thể thao như đã từng. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, khách quan mà nói, thật sự tất cả đều bất lực trước hoàn cảnh, trước mắt chỉ có thể nhịn nhau mà sống. Junhwi nhìn thấy đôi giày của mình, lòng không khỏi nở hoa, như thể cả hai đã xa nhau cả thập kỉ. Đôi giày đinh màu cam sọc vàng ấy từ lâu đã không còn được anh coi là đôi giày nữa, mà nó là người bạn, người đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

"Tôi biết, các cậu đều nghĩ chúng tôi chuyện bé xé ra to. Không phải chỉ là mấy đôi giày thôi à, có cần phải làm quá thế không. Đúng chứ? Đối với các cậu, giày cũng chỉ là giày, hỏng rồi thì mua đôi mới. Nhưng với chúng tôi, giày là sinh mệnh. Chúng còn quý giá hơn huy chương vàng đấy các cậu biết không?" Junhwi sau khi bình tĩnh lại, quay qua nói với cả lớp. Anh thì thôi đi, nhưng còn những người bên cạnh anh, họ không đáng phải nhận mấy trò 'chơi khăm' này.

Không khí cả lớp chùng xuống hẳn sau câu nói ấy. ai cũng đang mang trong mình vài dòng suy nghĩ. Ngay cả Minhyun cũng không dám ngẩng đầu lên nữa. Học sinh Văn hóa ít nhiều gì cũng sẽ hiểu được lời tâm sự sau câu nói ấy đúng chứ?

"Ngoài ra, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến lớp trưởng, và những người bạn đã cùng giúp chúng tôi đi tìm giày." Anh đánh mắt về phía Minghao.

"Không có gì. Tôi là lớp trưởng, đây là việc nên làm. Hơn hết, tôi nghĩ cũng có người còn nợ cậu một lời xin lỗi." Minghao vừa nói vừa hướng ánh mắt của mình về Minhyun, khiến cậu ta ngượng chín mặt vì xấu hổ, lắp bắp đứng lên xin lỗi.

[Shortfic] Junhao - Xin cậu đấy! Lớp trưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ