Chương 14

88 3 0
                                    

Bầu trời đêm hai mươi sáu tháng chạp, có lẻ chỉ có mấy ngôi sao, ánh trăng vẫn chưa lộ ra.

Có lẽ là một lúc, có lẽ đã qua thật lâu, bên tai lại yên tĩnh.

Song vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh. Chu Dương ngồi ở chỗ đầu gió cũng mang theo cả tiếng gió. Lúc trước không biết hình dung gió như thế nào, lúc này, anh cảm thấy "Như khóc như kể" rất thích hợp. Ban đầu chỉ là một chút sượt qua, chậm rãi ma sát với thời gian ra âm điệu buồn bã.

Đây chính là tiếng gió.

Anh lại nghe tiếng gió một lúc, nghe được gió cũng đã ngừng, anh mới thoáng giãn ra tay chân bất tri bất giác cứng ngắc, đứng dậy, đi đến cửa phòng ngủ.

Anh hơi do dự, thò ra nửa người nhìn phòng khách, ánh mắt xuyên qua hành lang, trong phòng khách tối um dường như không có người.

Chu Dương chậm rãi đi ra, đã qua chỗ rẽ, anh mới nhìn thấy trước cửa bên tường một bóng người ngồi, đối phương dường như nghiêng đầu tựa ở trên đầu gối, như đang ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Chu Dương sửng sốt, qua một lúc, khẽ thở phào. Anh cẩn thận từng li từng tí bước từng bước một...

Hai bước...

Ba bước...

"Xoạt ——" một tiếng động vang lên, anh đụng phải chướng ngại vật.

"Ai?!"

Chu Dương còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng: "Anh Chu?"

Chu Dương sững sờ, "Là tôi."

Triệu Hằng cũng không đứng dậy.

Tầng này gần đường cái, trong phòng có chút ánh sáng mờ nhạt mông lung, nhưng không đủ để chiếu sáng. Cô chỉ có thể nhìn thấy phía trước một người thân hình cao lớn, cô vô thức bật ra âm thanh đoán "Anh Chu".

Nghe được tiếng đáp lại, cô giật mình, lập tức nhắm mắt, tay che lấy trán, một tiếng cũng không vang lên.

Chu Dương hơi do dự, nhưng vẫn đi về hướng của cô. Đi qua bên cạnh cô, thấy cô cũng không ngẩng đầu lên chỉ ngồi tại chỗ, anh cẩn thận lách qua cô.

Lúc cầm tay cửa, anh quay đầu lại, liếc mắt nhìn, nhưng không nói thêm một chữ nào, mở cửa đi ra ngoài.

Cửa nhanh chóng đóng lại, đèn cảm ứng hành lang cũng không sáng lên.

Chu Dương chưa đi luôn, anh tựa ở trên tường, cuối cùng châm điếu thuốc cầm trong tay nãy giờ.

Hút hết nửa điếu cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, anh suy nghĩ, vào thang máy đi xuống ga ra, cất kỹ bình nước màu hồng, anh cầm lấy rượu xái và củ lạc trong xe rồi lại quay lên trên.

Đứng tại cửa phòng 1003, anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

Anh khẽ mở cửa, đi vào trong nhà. Trước cửa đã không có bóng người, anh dừng bước.

Anh đi xuống chỉ có ba bốn phút, có lẽ cô đã đi rồi.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Chu Dương vẫn tiếp tục đi vào trong, cho đến khi đi qua cửa trước, anh mới nhìn thấy người ngồi góc Tây Bắc phòng khách.

Triệu Hằng không muốn cử động, không muốn đi, không muốn gặp người. Cô không muốn người khác nhìn thấy sự thảm hại của mình, cho nên vừa rồi cô không nói gì hết. Chu Dương đã đi được một lúc, cô mới bò dậy từ trên mặt đất, tìm không thấy nơi có thể ngồi, đành rúc vào góc tường.

Mới ngồi vài phút, không nghĩ tới người này vậy mà lại xông tới, lúc này Triệu Hằng hơi tức giận, cô đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi trầm thấp: "Uống rượu không?"

Tựa như khinh khí cầu đã bơm đầy khí, cứ thế bị chọc một cái, sức lực của cô cứ như thế biến mất luôn.

Triệu Hằng không nói lời nào, cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn qua một nơi. Chỗ đó hẳn là có mấy túi nước bùn và hạt cát, từ thứ năm tuần trước chưa từng đụng vào.

Chu Dương ngồi xổm xuống, để hai bình rượu xái xuống đất, nói: "Không uống sao?"

Để luôn cả củ lạc, "Có đồ nhắm rượu đấy."

Triệu Hằng vẫn không để ý đến, cô im lặng. Chu Dương ngồi xổm ở bên cạnh, lặng lẽ đợi một lúc, anh cụp mắt, lúc chuẩn bị đứng dậy nghe được tiếng cô khàn khàn nói với anh: "Anh rất thích ăn lạc sao?"

Chu Dương có loại cảm giác đứng trên khinh khí cầu, đột nhiên được bay mang lên cách mặt đất.

Qua hai giây anh mới mở miệng: "Không quá thích, tại sao lại hỏi như vậy?"

"Mấy lần gặp, anh đều ăn lạc." Triệu Hằng nói.

Chu Dương nhớ lại một chút, cười nói: "Không phải hai lần đó đều được ăn miễn phí sao?"

"Cũng đúng..." Triệu Hằng nói.

Chu Dương hỏi cô: "Tôi đi bật đèn?"

"Ừ."

Trong phòng khách có một bóng đèn nhỏ, công tắc tạm thời ở phòng bếp. Chu Dương đi bật đèn, ánh sáng xuất hiện trong nháy mắt, anh nhìn thấy Triệu Hằng mặc chiếc áo khoác lần trước, mái tóc dài màu nâu mềm mại bị cô ép vào vách tường, cô vươn tay che ánh sáng.

Ngọn đèn lập loè mấy cái, bỗng nhiên tắt ngóm.

Triệu Hằng thả tay xuống hỏi: "Làm sao vậy?"

"Để tôi xem."

Chu Dương đi vào phòng khách, mở đèn pin điện thoại, mở chụp đèn ra, kiểm tra một lúc nói: "Nổ rồi."

"Vậy coi như xong rồi."

Chu Dương đi trở về bên cạnh cô, học theo bộ dáng cô ngồi xuống đất. Ngồi xuống cũng cảm giác một tầng tro bụi dày đặc, cô cũng không chê bẩn.

Chu Dương không nói gì, anh không tắt đèn pin, điện thoại để một bên cách đó, anh mở rượu xái ra, một chai cho cô, một chai cho mình.

Rượu không quá mạnh, lúc vào cổ họng lại khá cay.

Triệu Hằng nhắm mắt, một ngụm rượu kia xuống dưới, toàn bộ lục phủ ngũ tạng thiêu đốt, vào lúc này cô không rảnh suy nghĩ gì hết. Cảm giác nóng cháy này khiến người ta quyến luyến, cô lại uống một ngụm.

Qua một lúc, cô hỏi: "Rượu ở đâu ra thế?"

Chu Dương tháo túi đựng củ lạc nói: "Buổi chiều vừa vặn mua một hộp chuẩn bị mừng năm mới uống, còn chưa kịp về nhà, mới cầm từ trong xe ra đấy."

Anh đã mở xong túi lạc: "Củ lạc là mua ở chợ, chuẩn bị buổi tối nhắm rượu. Ăn chút đi."

Triệu Hằng ăn hết một hạt. Củ lạc thơm giòn sảng khoái, bên ngoài còn rắc mấy hạt muối, mùi thơm vị mặn hoà tan trong miệng, giúp giảm vị cay của rượu.

Ánh đèn pin không quá chói, mọi thứ trước mắt đều giảm bớt trong mắt Triệu Hằng. Cô vừa ăn lạc vừa hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Chu Dương nói: "Tôi đến tìm bình nước, chính là bình nước màu hồng của con gái quản lý Ôn."

Ban đầu anh không muốn tìm, chạng vạng tối lúc anh mua xong rượu, quản lý Ôn vừa vặn gọi tới, nói với anh con gái nhỏ đã hoả tang xong, anh ta đón năm mới ở quê. Anh ta nói xong nghẹn ngào, khóc thảm thiết trong điện thoại hồi lâu.

Chu Dương chợt nhớ tới lần cuối cùng anh nhìn thấy con gái nhỏ của quản lý Ôn, cô bé đeo ba lô, hai tay không thấy cầm bình nước.

Rõ ràng bình nước rơi ở Hoa Vạn Tân Thành. Anh chạy tới nơi này, tìm được bình nước trong góc phòng ngủ, sau đó chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa, cùng với...

Chu Dương bỏ một hạt lạc vào trong miệng, nói: "Ngày mai tôi gửi bình nước về cho anh ấy."

Triệu Hằng im lặng một lát, uống một hớp rượu, hỏi: "Căn phòng này anh cũng không thể lắp đặt nữa sao?"

"... Ừ." Chu Dương nói.

Ông chủ công ty lắp đặt thiết bị chạy trốn, mọi người không lấy được tiền, cũng sẽ không ai làm không công, Triệu Hằng đã chắc về điều này.

Cô mỉm cười, cắn mở một củ lạc, hỏi: "Anh không về quê là vì họ hàng đều ở đây sao?"

Chu Dương lắc đầu, "Không."

"Vậy sao anh không trở về nhà?"

Chu Dương bình tĩnh như nước nói: "Trong nhà không có người, tôi chỉ có một mình, đâu cũng là nhà."

"... À." Triệu Hằng ngẩn người.

Hai người đều không nói thêm gì nữa, uống rượu, ăn lạc, nghĩ đến tâm sự của riêng mình.

Qua một lúc, Triệu Hằng mới nói: "Bật bài hát nghe một chút đi."

"Cô muốn nghe gì?"

"Tùy đi... Bài hát kia, lần trước tôi nghe thấy trong điện thoại anh đó."

"Bài gì?"

"Một giọng nữ hát, trong tiệm cơm cũng bật bài đó." Triệu Hằng không nhớ kỹ ca từ, cô khẽ ngâm nga ra tiếng.

"Biết rồi." Chu Dương bật ca khúc lên, nói, "Ca khúc này tôi cũng là nghe thấy trong tiệm cơm đó."

"Rất êm tai." Triệu Hằng nói.

Chu Dương nhìn cô, chỉnh chế độ lặp lại cho ca khúc.

Triệu Hằng ngồi xếp bằng, đầu cúi xuống, thỉnh thoảng nhặt một hạt lạc ăn. Tóc cô rủ xuống, Chu Dương trông sợi tóc cô đã dính vào tường đầy bụi, sau khi nhấp một ngụm rượu, anh nhìn chằm chằm vào trán cô.

Căn phòng đang trong tình trạng lắp đặt thiết bị, bẩn đến mức không có chỗ đặt chân, Triệu Hằng biết rõ. Nếu đổi lại là lúc trước, cô sẽ không đổi xử với áo khoác cashmere của mình như vậy.

Chỉ lúc uống rượu cô mới ngẩng đầu lên, thời điểm còn lại cô đều nhìn chằm chằm củ lạc trên mặt đất.

Tiếng ca chậm rãi, cô dần dần đầu váng mắt hoa, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Chu Dương vào lúc cô ngẩng đầu lập tức bắt được tầm mắt cô, trong tay anh vân vê một củ lạc, cho đến khi ngay cả hạt muối cũng đã rơi hết xuống, anh mới hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Triệu Hằng sửng sốt.

Sự im lặng này hơi dài, cô không mở miệng, cho đến một lúc bóng tối đột kích, tiếng ca biến mất.

Điện thoại Chu Dương hết pin rồi.

Anh nhặt điện thoại lên, chợt nghe người đối diện giọng nói êm ái.

"Anh biết không, tôi vô cùng hâm mộ em gái mình, con bé chưa bao giờ phải cần kiêng dè người khác, con bé có thể tùy tiện bày sắc mặt với khách trong nhà, không vui chính là không vui, muốn mắng người liền mắng người, tôi chưa từng gặp ai sống được theo lòng mình như vậy."

Chu Dương hai mắt còn chưa thích ứng với bóng tối, anh không thấy rõ đối phương, nhưng anh có thể cảm nhận được cô cách mình nửa cánh tay.

Bọn họ rất gần.

Chu Dương nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao hôm nay cô không vui?"

Một lát sau, cũng không thấy người đối diện mở miệng, Chu Dương vân vê xong cả màng ngoài của củ lạc kia. Anh đã chạm vào nhân lạc, mới nghe thấy tiếng nói dịu dàng kia.

"Anh xem đấy, lúc con người sinh ra, hai tay trống trơn không có cái gì. Đợi bắt đầu học được cầm đồ vật, sẽ càng ngày cầm càng nhiều, càng về sau, tự mình cầm, cha mẹ nhét cho, người khác cho, nhiều đồ như vậy cùng một chỗ, lại nghe bọn họ nói, 'con người thường muốn đi lên chỗ cao ', cho nên chúng ta còn phải cõng mấy trăm cân đồ đi lên."

"Tôi vừa bò, vừa còn phải giả vờ nói không nặng, lại hỏi người bên cạnh một câu, 'Chú vác có nặng không? Không vác được thì chia cho cháu, đừng có khách sáo'."

Cô yên tĩnh một lúc, cuối cùng mới nói một câu:

"Thế nhưng đâu phải tôi vác không nặng nha..."

Chu Dương đã ngừng vê củ lạc trên tay, có lẽ là đêm quá sâu, hai mắt anh còn không thích ứng với bóng tối, anh không nhìn thấy đối phương, đoạn lời nói kia mịt mù, dường như không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Vì vậy giọng anh càng trầm thấp, không ảnh hướng đến đối phương."Vậy thì mang thứ đó ném đi." Anh nói.

"... Không thể ném được. Người muốn tồn tại, trước tiên cần phải sống, muốn sống được, không thể hai tay trống trơn. Tôi muốn tồn tại đấy."

"Vậy trước tiên ném đi, nghỉ ngơi một lát lại nhặt."

"Không được. Anh từng thử chạy cự li dài chưa? Chạy đến lúc mệt mỏi nhất, không thể ngừng, dừng lại, sẽ không chạy nổi nữa."

"Vậy thì ném từng thứ một."

"..."

"Tôi ném một thứ, cô ném một thứ."

"... Ném như thế nào?"

Im lặng một lát.

"Tôi dạy cho cô." Chu Dương nói, "Tôi nhịn vài ngày, thật muốn đem mẹ và anh chị quản lý Ôn đều làm thịt cho chó ăn!" Dừng một chút, còn mắng một câu, "Moá nó!"

Bên trong tối đen, bên kia vang lên tiếng cười.

Triệu Hằng không thấy rõ anh. Bóng tối luôn làm cho người ta không e ngại, kết thúc lắp đặt thiết bị, sau này cô và Chu Dương cũng sẽ không gặp lại, có lẽ cô có thể ném ra.

Cô ngừng cười, nói trong bóng tối: "Tôi ghét Thẩm Tiểu An, nó giận tôi phải nhịn, nó chỉ đông tôi phải đi hướng đông, nó chưa từng coi tôi là chị gái. Chúng tôi vốn không có quan hệ huyết thống, nó có bản lĩnh thì đừng sai khiến tôi!"

Chu Dương nói: "Tiền công của tôi đều đưa cho Tiểu Á, Tiểu Á thì dễ rồi, còn tôi đi đâu lấy tiền đây? Đúng là không nên làm người tốt!"

Triệu Hằng uống một hớp rượu: "Mẹ tôi thất bại cuộc hôn nhân đầu tiên trút giận lên tôi, suốt một tháng bà không nói chuyện với tôi, khi đó tôi mới có mấy tuổi chứ? À, năm tuổi. Suốt một tháng bà không để ý đến tôi. Cũng là khi đó tôi mới biết được bà không phải mẹ ruột tôi, tôi chỉ là con nuôi thôi."

Chu Dương sửng sốt.

"Đến lượt anh." Qua một lúc, Triệu Hằng nói.

Chu Dương há to miệng, mở miệng nói: "Lúc tôi học trung học cha tôi qua đời, tôi gạt mẹ nói tiết kiệm tiền cho nhà mới không đi học, nhưng thật ra là học không nổi, không thi được đại học."

"À." Triệu Hằng cười.

"Bảy năm trước mẹ tôi cũng đã qua đời, tôi sống cũng không cần để ý ai khác."

Triệu Hằng không cười nữa.

"Đến lượt cô." Chu Dương nhắc nhở.

"Tôi..." Triệu Hằng trừng mắt nhìn, hai mắt cô cay cay, "Tôi không nên trả lại phần tiền đặt cọc kia cho Chu Dư Vĩ, anh ta chả cần chút tiền ấy, tôi cần gì phải sĩ diện hão? Sống khó khăn như vậy, tôi còn muốn ôm tôn nghiêm sống, tôi mợ nó có bệnh ——" Cô ném chai rượu đi, "Ông chủ của anh là cặn bã, anh ta không phải người —— "

Cô ra sức đá về phía trước, Chu Dương không có ngờ tới cô lại đột nhiên "động chân ", anh bị đạp mấy cái, vô thức né sang bên cạnh.

Triệu Hằng đạp vào khoảng không, cô không quan tâm tiếp tục vừa mắng vừa mò mẫm đạp, Chu Dương đành phải ngồi nguyên vị trí, để mặc cô đạp.

Chu Dương không có cách nào ôm lấy hai chân cô, đành chuyển chân mình đi.

Ngắn ngủn hơn mười giây, Triệu Hằng không biết đạp ra bao nhiêu cái, càng đạp cổ chân bị thương trước đó càng đau, cô mới từ bỏ.

Cô thở hồng hộc, một tay chống đất, một tay gạt đi nước mắt trên mặt, suy nghĩ cô hỗn loạn, nhưng vẫn trở về chủ đề cũ.

"Bọn tôi vốn lên kế hoạch năm nay kết hôn..."

Chu Dương trong lúc vô tình tay đụng phải hạt lạc vừa mới rơi xuống kia, anh dùng sức vê tiếp.

"Nhưng tôi đã quên, năm nay là năm quả phụ, cho nên thật sự làm cái gì đều không thành, cái gì cũng bị mất." Triệu Hằng nói.

Chu Dương bóp nát củ lạc thả xuống, hỏi: "Cái gì năm quả phụ?"

Triệu Hằng nói: "Năm không xuân, năm không xuân chính là năm quả phụ. Năm 1994 cũng là năm không xuân, năm đó cha mẹ tôi ly hôn."

"... Năm không xuân là có ý gì?"

"Không có lập xuân ấy." Triệu Hằng nhấn mạnh, "Năm nay không có lập xuân."

Chu Dương nhíu mày: "Đưa điện thoại của cô cho tôi."

Triệu Hằng không biết anh muốn làm gì, cô hỗn loạn lấy điện thoại di động ra.

Chu Dương tìm một chút, chỉ cho cô xem lịch trên websites, "Cái này không phải là lập xuân sao? Hôm nay là ngày 4 tháng 2, vừa vặn lập xuân."

Triệu Hằng giải thích: "Không phải. Âm lịch giao thừa là ngày 7 tháng 2, năm nay thuộc về năm 2015, cho nên năm 2016 không có lập xuân."

Chu Dương nhìn về phía cô. Lúc này có ánh sáng điện thoại nhàn nhạt chiếu sáng, hai người dán lại gần, anh nói: "Sao cô quan trọng hoá như vậy?"

"Tôi quan trọng hoá?" Triệu Hằng nói, "Tôi quan trọng hoá ở đâu chứ?"

"Hôm nay là lập xuân năm 2016, hôm nay bắt đầu là mùa xuân."

"Hôm nay vẫn là năm 2015..."

Chu Dương ngắt lời cô: "Được, vậy vận rủi của cô đã qua trong năm 2015 rồi, ba ngày sau là năm 2016, cô bắt đầu gặp may mắn rồi."

Triệu Hằng: "..."

Cô hơi mệt, dứt khoát không nói nữa, cô nhích lại gần vách tường.

Chu Dương nhìn mặt cô: "Có phải cô uống say rồi không?"

"Chưa, tôi rất tỉnh." Triệu Hằng nhắm mắt, "Chỉ là hơi mệt, tôi chợp mắt một lúc, anh đừng nói chuyện."

Chu Dương ấn vào di động của cô, không bật đèn pin. Chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt, anh yên lặng nhìn cô.

Điện thoại rất nhanh tối đi, anh lại ấn xuống một cái.

Anh vẫn cảm thấy cô là một con cá vàng kì lạ, chỉ là cô không ở trong bể cá ở chợ. Cô bị nhốt trên bờ, bị cát đá chặn, nửa bước khó đi.

Biển cả rộng lớn, cô không trở về được.

Chu Dương ấn vào màn hình, anh do dự, chậm rãi tới gần, sau đó nắm lấy tay trái cô.

Băng dán cá nhân tróc ra một nửa, anh khẽ xốc lên, ngón cái chạm vào vết thương đóng vảy.

Tới gần hơn, anh mới nghe rõ tiếng thở của cô hơi nặng.

Anh gạt tóc cô ra, dò xét trán cô, tay kia vẫn nắm lấy tay trái cô.

Chu Dương khẽ vuốt mặt cô, gọi cô: "Triệu Hằng, Triệu Hằng? Cô sốt rồi, tỉnh lại!"


XUÂN KHỞI - Kim BínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ