Chương 34

80 3 0
                                    

Qua một lúc lâu Triệu Hằng mới có thể thở bình thường, cô đẩy bả vai Chu Dương, "Anh phát điên gì đấy!"

Giọng nói không hề có chút uy hiếp nào, Chu Dương cười, xoa cổ cô. Triệu Hằng sớm đã mặt đỏ tới mang tai. Nơi này là bãi đỗ xe bệnh viện, khắp nơi đều có camera, cô trừng anh nói: "Đừng làm chuyện linh tinh nữa, mau xuống đi!"

Chu Dương không buông tay, anh trấn an cô nói: "Đừng vội, chút vết thương nhỏ này không đáng gì đâu."

Triệu Hằng: "..."

Lúc trước cô lái vô cùng nhanh, còn mấy lần chen đường, đoạn đường này cô quả thực quá lỗ mãng rồi. Triệu Hằng né mắt, rất nhanh lấy lại tinh thần, "Xuống dưới đi!"

Nói xong cô đẩy anh, từ trong ngực anh chui ra.

Chu Dương không ngăn cô lại, đẩy cửa xe tải. Mấy năm nay anh chưa từng đến bệnh viện, có lẽ là trước khi mẹ anh mất số lần chạy đến bệnh viện quá nhiều, bệnh viện sợ anh, khiến cho anh những năm này không bệnh tật không tai nạn, đều sắp quên cả quá trình khám bệnh.

Triệu Hằng dẫn anh đi vào khoa cấp cứu, Chu Dương bắt lấy tay cô, cầm khăn giấy lau vài cái cho cô. Triệu Hằng nhìn máu dính trên tay mình, không biết có nên giận hay không.

Tìm được bác sĩ, sau khi đã khâu băng bó xong cho Chu Dương, bác sĩ nói: "Miệng vết thương quá sâu, đi chụp X - quang."

Chu Dương ngại phiền toái: "Không cần, không bị thương đến xương cốt đâu."

"Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?" Bác sĩ nâng kính mắt, nhấp chuột nhìn về phía máy tính màn hình, "Vi suy nghĩ cho người bệnh các cậu, cũng không phải muốn lừa gạt tiền. Bản thân không coi trọng, đến lúc đó thực sự có chuyện gì, đừng đổ cho bệnh viện là được."

Chu Dương đang muốn nói, Triệu Hằng cướp lời: "Phiền chú ghi hoá đơn."

Bác sĩ liếc về phía Chu Dương: "Tôi ghi nhé?"

Triệu Hằng đứng bên cạnh Chu Dương, cô đẩy bả vai anh, "Chu Dương."

"Ghi đi." Chu Dương bất đắc dĩ.

Đi chụp X - quang, đợi không bao lâu đã có kết quả. Lấy ra cho bác sĩ xem, bác sĩ nói không bị thương gân cốt, chỉ kê chút thuốc tiêu viêm và giảm đau, lại nói thời gian cắt chỉ, rồi cho bọn họ đi về.

Đèn rực rỡ mới lên, lúc về vẫn là Triệu Hằng lái xe, "Muốn ăn chút gì đó không?" Cô hỏi.

"Tiểu Á nấu rồi..." Chu Dương quay đầu nói, "Đi đến chỗ anh ăn nhé?"

Dù sao cũng phải đưa người về nhà, cô cũng đã đói bụng, Triệu Hằng không từ chối, gật đầu nói: "Ừ, đi nhà anh ăn."

Dòng xe cộ vẫn không giảm, lúc này Triệu Hằng không vội vàng, không tăng tốc cũng không chen đường, tranh thủ lúc kẹt xe, cô mới hỏi: "Hai người kia tới từ rất sớm à?"

Một câu không đầu không đuôi, Chu Dương lại nghe hiểu, "Ít nhất sớm hơn em nửa giờ." Anh nói.

"Bọn họ nói với người khác như thế nào?"

Chu Dương ở bên trên nên nghe được cũng không rõ ràng lắm, hai người kia nói chuyện không lớn tiếng, anh cũng là đi ra ban công lấy nước mới chú ý tới bên dưới có đám người tụ tập.

"Không nghe được." Chu Dương nói, "Chắc là nói nhảm thôi."

Triệu Hằng bất giác bĩu môi.

Đánh một trận còn có thể trông thấy vết thương, lời đồn đãi lại như kim đâm vào máu ai có thể trông thấy, có đau hay không cũng chỉ có mình biết.

Vết thương không nhìn thấy mới đau đớn nhất. Chu Dương hai lần đều thấy cô mất đi sự ổn trọng thường ngày, chỉ có cảm xúc vô cùng kích động mới khiến người ta không khống chế được cơ thể, run rẩy như vậy.

"... Bọn họ muốn bao nhiêu tiền?" Anh hỏi.

Triệu Hằng không trả lời ngay, qua một cột đèn giao thông cô mới mở miệng, giọng thản nhiên, "Em cho bọn họ hai vạn, bọn họ còn muốn thêm, em từng nói với bọn họ, muốn tiền của em chi bằng lấy mạng của em thì hơn, cho nên bọn họ không nhắc đến chuyện xin tiền, bọn họ chỉ là muốn nhận lại em."

Cô giữ nguyên tốc độ chuẩn bị rẽ, giễu cợt nói: "Như vậy em có thể nuôi người em trai tàn phế kia cả đời."

Nói xong, tay cô đột nhiên được người bao lấy, Triệu Hằng nhất thời không nhúc nhích, ánh mắt liếc qua. Sau đó cô được người dẫn dắt, rẽ sang đường, nhẹ nhàng linh hoạt.

Người nọ không lập tức buông ra, lại nắm thêm trong chốc lát, cho đến khi tay cô đã thả lỏng, anh mới buông cô ra.

Triệu Hằng yên lặng lái xe, không nói gì nữa.

Đã hơn bảy giờ, bạn cùng phòng Chu Dương đều đã tan tầm trở về, mấy người đang ở phòng khách nói chuyện phiếm. Tiếng mở cửa vang lên mấy người đều không để ý, cho đến khi trông thấy Triệu Hằng bên cạnh Chu Dương, bọn họ mới không hẹn mà cùng im lặng.

Đám cùng phòng mấy năm nay không thấy anh mang bạn gái về, xem ra lần này tha hồ trêu rồi. Tiểu Kỳ trực tiếp chào hỏi: "Sao hai ngày nay không thấy cô tới chơi!"

Triệu Hằng lại cười nói: "Không phải hôm nay đã tới rồi sao."

Người bạn cùng phòng độc thân khác chưa gặp cô, tò mò hỏi, A Uy nháy mắt ra hiệu giải thích: "Bạn gái anh Chu."

"Móa ——" Người bạn cùng phòng kia kinh ngạc.

Chu Dương lấy dép lê cho Triệu Hằng, hỏi bọn họ: "Tiểu Á đâu?"

"Đang xào rau!" Tiểu Kỳ nói.

"Mọi người đều ăn hết rồi hả?"

"Sớm đã ăn rồi, Tiểu Á có lẽ sắp xào xong rồi."

Chu Dương đập nhẹ vào eo Triệu Hằng, "Em tùy tiện ngồi đi, anh đi xem." Đi vào phòng bếp, Tiểu Á đang dọn bàn.

"Nấu xong rồi?" Anh hỏi.

Tiểu Á gật đầu.

Chu Dương đi xới cơm, tay phải bị thương tạm thời hơi cứng ngắc, anh dùng tay trái xới cơm.

Lúc này Tiểu Á mới chú ý tới vết thương của anh, lại càng hoảng sợ, làm thủ ngữ: Chuyện gì xảy ra với tay anh vậy?

Chu Dương không thấy rõ động tác của cậu, cũng không hỏi, giục cậu nói: "Mang đồ ăn ra ngoài đi."

Tiểu Á trông thấy trên kệ bếp để ba bát cơm, lại hỏi: Sao lại xới ba bát?

Lúc này Chu Dương thấy rõ, trả lời: "Triệu Hằng đến đây."

Tiểu Á:...

Tiểu Á mang hai món ăn và bát canh ra, lên tiếng chào hỏi Triệu Hằng, sau đó chỉ tay Chu Dương.

Động tác này giúp Triệu Hằng hiểu ý của cậu, Triệu Hằng nói: "Buổi chiều bị thương ở Hoa Vạn Tân Thành, chúng tôi mới từ bệnh viện trở về."

Tiểu Á hỏi Chu Dương: Không sao chứ?

Chu Dương nói: "Không có việc gì, đừng hoảng."

Không trách Tiểu Á hoảng như vậy, thật sự là miệng vết thương nhìn rất khủng bố.

Lượng đồ ăn nhiều, thêm người cũng đủ cho bọn họ ăn. Tay phải Chu Dương cầm đũa không thoải mái, Triệu Hằng hỏi: "Có cần thìa không?"

"Ừ."

"Em đi lấy." Triệu Hằng để đũa xuống đứng dậy. Thìa đặt ở tủ phòng bếp, cô rất nhanh cầm trở lại.

Tiểu Á ngậm cơm trong miệng, đột nhiên trở nên thông minh, cậu hỏi Chu Dương: Sao cô ấy biết thìa để ở đâu?

Chu Dương ra hiệu bằng ngón tay, bảo cậu ăn đi, bớt hỏi lung tung nọ kia.

Tiểu Á dùng sức nhai cơm.

Chu Dương dùng thìa ăn cơm, không chút nào ảnh hưởng tốc độ ăn uống của anh, ăn xong lại đợi một lúc, mới thấy Triệu Hằng để bát đũa xuống.

"Ăn no rồi?" Anh hỏi.

Triệu Hằng gật đầu: "Rất no."

Cô cũng đã đói lâu rồi, tối nay ăn vô cùng nhiều, dạ dày hơi khó chịu.

Cô không vội vã rời đi, cùng Chu Dương đi vào phòng anh, lấy thuốc ra, nhắc nhở anh nhớ uống. Thấy anh ngơ ngác không thèm để ý, "Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi." Triệu Hằng gõ bàn, "Anh nhìn em này."

Chu Dương nhìn cô.

Triệu Hằng cầm lấy một hộp thuốc: "Thuốc này uống như thế nào?"

Làm việc bị chút vết thương nhỏ thực ra là chuyện thường ngày, Chu Dương căn bản không bận tâm, anh đành phải nói: "Uống với nước..."

Triệu Hằng: "..."

Cô nhịn không được, cuối cùng bậtÌ cười. Chu Dương đẩy cô vào sát bàn, cũng không nói chuyện, cúi đầu nhìn cô cười. Cười một lúc, Triệu Hằng hơi mất tự nhiên khi thấy anh đối mặt gần như vậy, cô đẩy ngực anh, nói: "Uống thuốc trước đã."

"Ừ..." Chu Dương đồng ý, người lại dán gần thêm, cúi đầu, anh ra sức hôn cô.

Triệu Hằng ôm cổ anh, bị anh ôm dính vào bàn, gạt một đống hộp thuốc. Đột nhiên bị tiếng cười lớn bên ngoài phá hoại, Triệu Hằng hoảng hốt, cô quay đầu, thở hổn hển nói: "Mấy giờ rồi?"

"Đừng đi mà..." Giọng Chu Dương khàn khàn.

"Không được... Trên người em còn chưa khỏe."

"... Anh ngủ phòng Tiểu Á."

"Ngày mai em còn phải đi làm." Triệu Hằng đẩy anh, "Đồ tắm rửa cũng không mang."

Chu Dương đành phải thả người. Triệu Hằng chỉnh lại quần áo, liếc nhìn thời gian, nói: "Ngày mai anh đừng đi Hoa Vạn Tân Thành, tay như vậy cũng không nên làm việc."

Chu Dương gật đầu, anh đi lấy chìa khóa: "Anh đưa em về."

Triệu Hằng đè anh lại: "Không cần, em đạp xe rất nhanh."

Chu Dương đưa người ra ngoài, đám bạn cùng phòng đều đang xem tivi, anh liếc màn hình, là Châu Tinh Trì, cũng không chê phim cũ.

"Phải đi về à?" Tiểu Kỳ hỏi.

Triệu Hằng mỉm cười: "Ừ, tôi đi về trước đây, tạm biệt."

"Có thể ở lại đây mà!" A Uy nói.

Tiểu Kỳ đá anh ta một cái.

Chu Dương tiện tay cầm lấy khăn lau trên bàn cơm ném qua, không quan tâm A Uy khoa trương thét lên, anh đưa Triệu Hằng đến bên ngoài cư xá, nhìn cô đạp xe rời đi.

Về đến nhà, anh không quan tâm tay dính nước hay không, tắm đơn giản qua loa.

Tắm xong châm một điếu thuốc, anh ném quần áo bẩn vào chậu rửa mặt, định giặt, Tiểu Á chủ động giúp anh: Để em.

Chu Dương suy nghĩ, không từ chối, "Cám ơn." Anh nói.

Tiểu Á giặt quần áo, khẽ lấy ra đồ lót, Chu Dương kéo lại, tự mình giặt.

Cùng để ý đấy! Tiểu Á bĩu môi.

Ngày hôm sau, Chu Dương vẫn đi Hoa Vạn Tân Thành làm việc, trước khi đi ra ngoài anh tóm lấyTiểu Á, bảo cậu đi qua hỗ trợ.

Hỗ trợ thì không có vấn đề gì, Tiểu Á lo lắng tay của anh: Nghỉ ngơi mấy ngày đi, chẳng lẽ cô Triệu lại giục sao? Với quan hệ hiện tại của hai người, cô ấy đâu thể làm khó anh.

Chu Dương vỗ đầu cậu một cái, không nói hai lời đẩy cậu ra cửa.

Triệu Hằng thức dậy sớm, không nghĩ tới này lúc này lại nhận được tin từ Lý Vũ San hẹn ăn cơm. Cô nhắn lại: "Tối nay đi được. Sao cậu nhắn sớm như vậy?"

Lý Vũ San: "Không ngủ được."

Triệu Hằng đoán cô ấy lại mâu thuẫn với mẹ chồng, bởi vậy không hỏi nhiều, gặp mặt rồi nghe cô ấy xả.

Chạng vạng tối cô đi tới nơi hẹn, trong phòng nhỏ chỉ có một mình Lý Vũ San, cô cởi giày đi vào, ngồi xuống hỏi: "Không mang theo con đi à?"

"Mẹ chồng tớ đang trông."

"Không phải cậu không yên tâm để cho bà ta trông sao."

"Vậy thì làm sao chứ, cũng không thể 24 tiếng đồng hồ đều dựa vào một mình tớ, trong nhà lại không mời giúp việc."

Lý Vũ San ỉu xìu, lại bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài trước, cô ấy giao menu cho Triệu Hằng, "Nhìn xem muốn ăn gì."

Triệu Hằng chỉ chọn mỗi sushi, Lý Vũ San nói: "Những thứ khác thì sao?"

"Cậu xem rồi gọi đi, ăn sushi là no rồi." Triệu Hằng đóng menu lại.

Lý Vũ San sửng sốt. Cô ấy lại chọn sukiyaki và tempura, chưa chắc đã ăn hết, nên cô ấy cũng không gọi nhiều.

Gọi xong món ăn, cô ấy nói: "Trước kia cậu gọi gì cũng đâu có quan tâm no bụng hay không."

Triệu Hằng cười.

Lý Vũ San uống một ngụm trà nóng, đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị nói: "Gần đây cậu thế nào?"

Triệu Hằng nghiêng đầu nhìn cô ấy, quan sát một lúc, cô nói: "Có phải cậu có lời gì muốn nói với tớ không?"

"... Có thể đừng nhạy cảm như vậy được không, tớ còn chưa nói xong lời mở đầu."

"Thôi đi, cũng không phải diễn thuyết."

Lý Vũ San bỏ ly trà xuống, nghiêm mặt nói: "Vậy tớ đây nói thẳng, hơn nửa đêm hôm qua, Chu Dư Vĩ uống say chạy tới nhà tớ tìm tớ, chồng tớ suýt chút nữa đã cho rằng tớ và anh ta có gì đó."

Triệu Hằng sững sờ, cau mày nói: "Hơn nửa đêm uống say tìm cậu?"

"Ừ, may mà nhà tớ không ầm ĩ đến mức ly hôn..." Lý Vũ San nói, "Cậu biết anh ta nói gì với tớ không?"

"Nói về tớ." Triệu Hằng lạnh nhạt nói.

"Nói về cậu, còn nói những chuyện khác nữa."

"Nói gì thế?"

Lý Vũ San nói: "Nói cậu đã ở bên người công nhân trang trí nội thất rồi."

Triệu Hằng sợ run lên.

"Có thật không vậy?" Lý Vũ San thăm dò.

Nhân viên phục vụ mang món ăn lên, bỏ từng đĩa xuống, lại rót xì-dầu cho bọn họ, hai người nhất thời không nói chuyện. Bọn họ rời đi, Triệu Hằng khuấy trứng gà trong bát, không hỏi sao Chu Dư Vĩ biết, cũng không trả lời câu hỏi trước đó. Cô nói: "Còn gì nữa?"

"... Còn có thể có gì nữa chứ, anh ta khóc đến như cha chết mẹ chết." Lý Vũ San thở dài, "Người say bí tỉ, nói gì đều nhảy dựng lên, tớ cũng không rõ có phải say quá hoá rồ hay không, nhìn anh ta thật sự rất đau khổ. Nhưng tớ không quan tâm anh ta thế nào, tớ chỉ quan tâm cậu. Cậu thực sự qua lại với người công nhân lắp đặt thiết bị kia sao?"

Chiếc đũa dừng trên dịch trứng gà, Triệu Hằng nhìn nó chầm chậm sủi bọt, cô nói: "Đúng vậy."

Cái gì gọi là "Đúng vậy"? Giọng nói không mang theo tính xác định, Lý Vũ San cũng không biết nên thả lỏng hay là căng thẳng, có mấy lời cho dù là bạn thân cũng không tiện mở miệng, cô ấy xoắn xuýt một ngày một đêm, lúc này vẫn thuận theo bản thân, hỏi ra.

"Cậu đang cam chịu sao?" Cô ấy nói.

Triệu Hằng ngước mắt, nhìn chằm chằm vào cô ấy mấy giây, hỏi lại: "Cậu cảm thấy tớ đang cam chịu sao?"

"Đúng vậy, tớ cảm thấy như vậy đấy." Lý Vũ San không phủ nhận, "Nếu không thì sao? Chu Dư Vĩ thì không còn gì phải nói, trước kia có lẽ tớ cảm thấy anh ta không có gì để bắt bẻ, sau khi kết hôn mới biết được quan hệ với mẹ chồng quan trọng thế nào, anh ta dù tốt đến đâu, nhưng suốt bao nhiêu năm đều không xử lý được quan hệ với mẹ anh ta, chỉ riêng điểm này thì không được chút nào. Thế nhưng còn Tưởng Đông Dương thì sao?"

Lý Vũ San chăm chú phân tích: "Điều kiện của Tưởng Đông Dương xét về phương diện nào cũng đều không thể bắt bẻ. Công việc thoả đáng tiền lương cao, cũng đẹp trai, tương lai cậu ở nhà nội trợ cũng không có vấn đề gì. Điều kiện cậu ta như vậy, tại sao cậu lại không thích chứ?"

Vào lúc này không hiểu sao Triệu Hằng lại thất thần, hai chữ "Điều kiện" này sẽ không xuất hiện trong miệng Lý Vũ San mười năm về trước.

Nếu như là mười năm trước, khi còn học cấp ba, cô ấy sẽ hỏi nhất định là "Cậu ta như vậy, tại sao cậu lại không thích", chứ không phải "Điều kiện cậu ta như vậy".

Các cô đã đến tuổi chỉ nói "Điều kiện" rồi, nhưng cái này là sự thật.

"Triệu Hằng?" Lý Vũ San gọi cô.

"Điều kiện cậu ta rất tốt, tớ không có gì không thích." Triệu Hằng nói.

"Vậy sao cậu luôn từ chối cậu ta, ngược lại..."

"Cậu ta đã nói với tớ một câu." Triệu Hằng ngắt lời cô ấy.

"Câu gì?"

"Ngày đó khi Trịnh Khúc Du gửi ảnh chụp chung với Chu Dư Vĩ vào nhóm chat của lớp, tớ mắng cô ta. Sau đó Tưởng Đông Dương nói với tớ, cậu ta thấy trong nhóm chat, cậu ta hi vọng vào lúc người khác bắt nạt tớ, có tư cách ngăn cản ở trước mặt tớ."

Lý Vũ San không hiểu: "Cho nên thì sao?"

Triệu Hằng nhếch khóe miệng: "Nhưng mà có người không có tư cách vẫn chủ động ngăn cản trước mặt tớ."

Không cần lý do, không hỏi xanh đỏ đen trắng, không có hai chữ"Tư cách", anh trực tiếp ngăn cản trước mặt cô.

Suy nghĩ của Triệu Hằng bỗng nhiên bay đi rất xa, bắt đầu từ ngày lập xuân, đêm đó cô vốn nên sụp đổ, nhưng anh đã giữ cô lại, không để cho cô ngã chết.

"Có người từng tô son cho cậu chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Lý Vũ San không hiểu: "Cái gì tô son? Tớ cũng không phải minh tinh, cần gì đến thợ trang điểm."

"Ừ." Triệu Hằng cười yếu ớt.

Lý Vũ San cái hiểu cái không, nhưng đã nhìn ra một ít manh mối, cô ấy không hỏi mấy câu công kích nữa, chỉ nói: "Tưởng Đông Dương vẫn còn liên lạc với tớ, hỏi qua tình hình gần đây của cậu."

"Tớ đã từ chối cậu ta rồi." Triệu Hằng nói, "Cậu ta quá lý trí, sau khi phân tích lợi hại được mất mới làm ra bước tiếp theo..."

Nói đến đây, Triệu Hằng chợt phát hiện khi mình phân tích cậu ta cũng dùng lý trí, cô cũng là người sống theo lý trí, có khác gì cậu ta đâu.

Cô dừng một chút, im lặng một lúc, nói: "Có phải bây giờ chúng ta đều vô cùng lý trí không?"

"Đương nhiên, " Lý Vũ San nói, "Chúng ta đều đã là người lớn rất lâu rồi."

Triệu Hằng mỉm cười: "Ừ, cậu còn làm mẹ rồi."

Lý Vũ San thở dài, cô ấy ra sức lắc đầu, "Aiz, đừng nói nữa, mau ăn đi, tempura nguội lạnh sao còn ăn được chứ!"

Triệu Hằng bắt đầu động đũa. Lý Vũ San ăn một lúc, nghĩ đến gì đó, bổ sung nói: "Đúng rồi, tối hôm qua là Trịnh Khúc Du đi cùng Chu Dư Vĩ đến đấy, cô ta không kéo nổi anh ta. Lúc Chu Dư Vĩ say, Trịnh Khúc Du ở ngay bên cạnh."

Triệu Hằng bình thản nói: "Ừ, đã biết."

Ăn xong tính tiền, hôm nay Lý Vũ San mời khách.Thanh toán xong, hai người đi giày vào, Lý Vũ San lái xe đưa cô về.

Đã đến bên ngoài Ngự Cảnh Dương, trước khi Triệu Hằng sắp đóng cửa xe, Lý Vũ gọi cô lại: "Tiểu Hằng."

Triệu Hằng dừng lại, xoay người.

Lý Vũ San giữ tay lái, nói ra: "Cậu còn nhớ trước khi tớ kết hôn, cậu từng nói gì với tớ không?"

Không đợi Triệu Hằng trả lời, Lý Vũ San nói thẳng: "Anh ấy lớn hơn tớ mười lăm tuổi, năm đó khi kết hôn, con gái lớn của anh ấy cũng đã 14 rồi. Cậu nói với tớ —— "

Năm đó các cô mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, vẫn là "thích người" chứ không phải "thích điều kiện", đối với tương lai tràn ngập nhiệt tình, nói chuyện không hề kiêng kỵ.

Lúc Triệu Hằng mặc đồ phù dâu, cô nói với với người trong gương: "Tớ hi vọng cậu gả đúng người, tớ không khuyên nhủ cậu. Có gả đúng hay không, tương lai cậu nói cho tớ biết."

Triệu Hằng nghĩ lại.

Gió đêm từ thổi, bùa bình an treo trong xe Lý Vũ San đong đưa. Cô ấy liếc nhìn bùa mẹ chồng cầu sinh con trai trong miếu, nói ra: "Cậu luôn nói mong trước 30 tuổi có một gia đình. Năm nay cậu đã 27 rồi, chúng ta chưa quá già, nhưng không có nhiều thời gian hoang phí như vậy. Triệu Hằng —— "

Lý Vũ San khẽ nói: "Tớ cảm thấy lời cậu nói rất đúng, cho nên tớ trả lại lời nói bốn năm trước cho cậu. Tớ không khuyên nhủ cậu, có chọn đúng hay không, tương lai cậu nói cho tớ biết."

Triệu Hằng mỉm cười nói: "Ừ."

Lý Vũ San nghĩ vừa rồi lúc ăn cơm Triệu Hằng nói sai rồi, cô ấy cũng không hề lý trí. Cô ấy không nói thêm nữa, hai người tạm biệt, cô ấy lái xe xuyên vào màn đêm.

Từng đợt gió nhẹ mang theo hương cỏ, Triệu Hằng đứng ở cửa tiểu khu, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đến khi cảm thấy bầu trời đêm có sương mù, trước mắt lại rộng mở trong sáng. Dây thừng trói buộc bỗng nhiên nới lỏng, cô hít sâu, đi vào ánh đèn lấp lánh.

Sáng sớm hôm sau, cô liên hệ với chủ nhà trọ phòng đơn kia, kí hợp đồng thuê với đối phương. Kỳ hạn năm tháng, tiền thuê một nghìn, trả từng tháng một.

Chạng vạng tối công việc chấm dứt, cô gọi Chu Dương cùng đi mua khoá.

Chu Dương hỏi: "Mua khóa gì đây?"

Triệu Hằng nói: "Phòng mới không cho đổi khóa, em mua thêm cái xích."

Chu Dương: "..."

Anh nhíu mày: "Em kí chỗ trọ đơn kia?"

Triệu Hằng gật đầu.

Chu Dương đè xuống lửa giận, khẽ nói: "Muốn chết hả?"

"Không phải còn có anh nữa sao?" Triệu Hằng đột nhiên nói.

Chu Dương: "..."

Trên đường xe tới xe đi, hai người khoá xe đạp gần chỗ tiệm kim khí, Chu Dương ngẩng đầu nhìn đối phương.

Triệu Hằng vịn ba lô, chờ anh dẫn đường.

"... Haiz." Chu Dương chậm nửa nhịp nhả ra một chữ.

Sau đó đi đến bên cạnh Triệu Hằng, giữ chặt bả vai cô, mang cô đi về phía trước.

XUÂN KHỞI - Kim BínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ