Hai

63 12 0
                                    

Albedo chợt thấy mình thật lạ lẫm, anh đứng trong một căn nhà đang bốc cháy dữ dội, ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ mà chúng lướt qua để lại những mảnh hồn tàn rải rác.

Là nhà của anh. Ít nhất là đã từng.

Albedo chớp mắt, hơi thở trở nên dồn dập hơn và anh chẳng biết rằng mình còn sống hay đã chết. Cánh tay của anh gần như trong suốt, nhìn thẳng qua nó chính là cái sàn nhà đang lây lan lửa đỏ, có lẽ Albedo đã trở thành một hồn ma chăng? Một hồn ma vất vưởng ở chốn nhân gian không nơi cư trú.

Albedo tiến thêm vài bước, anh đi xung quanh căn nhà và chạm vào những đồ vật đang dần cháy tàn cháy lụi. Nó không nóng, cũng chẳng thể khiến anh bị bỏng, mọi thứ như một giấc mơ hoài cổ đưa con người ta trở về với những đau thương. Giống như sâu trong tiềm thức, đây là một nỗi ám ảnh không tên.

"Không!!" Một tiếng hét ghim vào não bộ.

Albedo nhìn thấy hai người đàn ông đang vật lộn một cách liệt. Người nằm trên ắt hẳn là bị nhiễm virus trở thành ma cà rồng, bởi vì hành động của hắn trở nên hỗn loạn, nước dãi dọc theo cằm chảy xuống cùng với ánh mắt ghê tởm nhìn xuống người bên dưới như muốn ăn tươi nuốt sống.

Và rồi có một người phụ nữ trung niên chạy lại, bà dùng lấy cả sức lực của đời mình để đẩy ngã gã ma cà rồng và cứu lấy chồng bà.

Nhưng quá muộn.

Làm sao có thể đùa giỡn với tử thần với câu nói "chưa bao giờ là quá muộn"? Mọi người đều sinh ra và sẽ chết đi, lụi tàn thành tro để lại những đau thương không thể lấp đầy bằng nước mắt. Nhưng dẫu biết rằng có sinh có tử, nhưng chứng kiến sự ra đi của chồng mình khiến người phụ nữ đau đến xé lòng.

"Mẹ?"

Albedo lại dời tầm mắt tới người vừa xuất hiện, là một thanh niên, y hệt anh. Ôi chao Albedo cảm thấy bản thân như điên cả đầu óc, đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên ở đây để rồi chứng kiến điều này một lần nữa.

Anh thường nghe người ta nói, trước khi chết toàn bộ cuộc đời họ sẽ tua lại như một thước phim để thấy đời mình ngắn ngủi và thăng trầm đến nhường nào. Để biết rằng cái chết này là tiếc thương, hay là sự giải thoát. Albedo đang chứng kiến hình ảnh xấu xí nhất cuộc đời mà anh chẳng thể nào quên. Hình ảnh con ma cà rồng chuyển đối tượng qua người thanh niên và đè anh ta xuống. Nhưng khi chiếc răng nanh vừa kịp cắn xuống vai của anh thì người phụ nữ chạy lại và kéo con ma cà rồng ra, bà thều thào những từ ngữ thật lớn lao cùng một nụ cười hiền, chẳng đoái hoài gì đến việc người bị nhiễm virus đang cắn bà:

"Chạy đi."

Người thanh niên kia chẳng thể làm gì dù anh ta lao vào đống lửa để cứu lấy đấng sinh thành của mình, thậm chí còn ngược lại, anh ta được cứu bởi sự hy sinh của họ. Và rồi anh chạy đi như một kẻ hèn nhát, không ngoảnh đầu lại, nước mắt chỉ lặng lẽ rơi.

Căn nhà vẫn cháy, cháy rụi cả cuộc đời anh.

Đáng lẽ anh nên chết trong căn nhà đó cùng với ba mẹ mình, chứ không phải chết ở nơi rừng rú hoang vu và lạnh lẽo.

aebedo; mảnh hồn tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ