tám; i'm selfish i know, i can't let you go

794 54 3
                                    

Anh vô tình trở thành kẻ ích kỉ rồi, anh sẽ ích kỉ đến cuối.
Xin lỗi em nhé, anh không để em đi được.






























Joong cúi đầu bấm điện thoại, thực ra anh không biết mình đang làm gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình chính như một thằng đần. Anh biết nếu mình ngước mặt lên sẽ phải chấp nhận một thực tế rất rõ ràng: Natachai không còn là gì của anh nữa.

Cậu ấy muốn cho số ai, hẹn hò ai là quyền của cậu ấy, anh ta đâu thể ích kỉ đến mức độ bản thân được phép nhưng lại dãy nãy lên không chịu khi đối phương làm điều tương tự? Đối với những gì diễn ra anh không có bất kì quyền hạn nào để can thiệp. Dunk vẫn là Dunk, là ánh mặt trời thu hút mọi sự chú ý, cậu ấy đi đến đâu cũng khiến người ta si mê, sau cùng Joong nhận thức được lúc bắt đầu cả hai đã chọn nhau chứ không phải ai yêu trước, ai yêu sau, ai yêu nhiều hơn, ai ít hơn.

Thoáng thấy cậu loạng choạng đi về hướng phòng vệ sinh, anh có hơi lo, cậu ấy đã không còn tỉnh táo hoàn toàn nữa. Không nhịn được nghiêng đầu nhìn theo Dunk, linh cảm thúc dục Joong mau đứng dậy và chạy tới đỡ lấy dáng hình đơn độc kia.

Và rồi một người khác đã làm điều đó thay anh, nhưng không phải là người Joong sẽ tin tưởng. Chàng trai xin Line của Dunk lúc đầu lẽo đẽo theo sau cậu, cũng có thể là trùng hợp cũng có thể là không, anh đành tự nhủ ít nhất người yêu cũ của mình chẳng phải kiểu dễ bắt nạt gì.

Nhỉ?

"Mày không ăn không uống thì cậu ấy cũng không quay lại với mày đâu."

Perth hất cằm về phía bát ăn trống rỗng và chai bia đã hết lạnh vẫn chưa được mở của Joong, nhìn bạn mình suy thì cũng tính là thú vui đấy nhưng dù gì thằng này vẫn là anh em.

Thực ra khi bóc vỏ tôm cho Dunk anh đã tranh thủ ăn rồi, còn hôm nay không uống đâu, muốn làm người tỉnh táo giữa một đám say xỉn xem thế nào. "Mày lo việc mày đi, tao đi rửa tay."

Trong lòng tự nhủ sẽ không bận tâm nhưng chỉ chưa đến phút rưỡi sau đã cuống cuồng đứng dậy. Cái đám đang bận nhậu nhẹt không hơi đâu chú ý nếu thiếu mất một người, cũng chẳng trông chờ gì vào bọn này được.

Cánh cửa bị đẩy mở thu hút sự chú ý, hai người đang giằng co bên trong vẫn không dừng lại, Dunk
bị đẩy dán chặt vào tường, hai mắt hằn học muốn lên gối đạp đối phương. Trước khi não bộ có thể hoạt động và đưa ra phương thức xử lý tình huống phù hợp, Joong đã lao tới tách cả hai ra, anh đứng chắn trước mặt không muốn để người nọ lại gần cậu nhưng hình như anh lo hơi xa rồi. Từ phía sau Dunk xông tới và đạp ngã gã nọ, cậu ngồi lên người gã và đấm vài cú vào mặt trước khi bị anh khoá chặt bắt đứng dậy, dù thế vẫn cố lấy chân giẫm thêm đôi lần. Mặc cho người trong lòng vùng vằng tìm mọi cách muốn thoát ra Joong vẫn im lặng ôm cứng cậu, anh biết cậu đang hành xử nóng nảy như vậy vì chịu sự chi phối của chất cồn, một khi tỉnh táo Dunk sẽ hối hận nếu chuyện lỡ đi quá xa, anh không muốn cậu phải trải qua điều đó càng không mong tình huống tệ đi.

[shortfic] joongdunk » SOURNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ