chín; do you love me, want me, hate me? boy i don't understand.

1K 52 2
                                    

Đừng lấy tình cảm của em ra làm mồi nhử nữa, đừng cho em hi vọng, đừng quan tâm em.

Anh yêu em, anh muốn em ở lại hay anh chán ghét em hả anh ơi? Em không cạn kiệt rồi, em không đi tìm câu trả lời nữa đâu.


















Trong mơ hồ Dunk dường như thấy ai đó đang tắm rửa sạch sẽ cho mình, cậu không muốn đẩy người này đi bơi vì cảm giác rất thân thuộc, đến mức độ cậu yên tâm ngủ mê man mặc cho bản thân được thay quần áo ở nhà, được lau khô tóc rồi nhét vào trong chăn và vun vén cẩn thận.

Joong đứng dậy đi lòng vòng quanh nhà, đồ đạc đóng gói chưa mở ra vẫn nằm ở phòng bên cạnh, anh chỉ muốn kiểm tra liệu cuộc sống của cậu có tốt không, gật gù nhìn mọi ngóc ngách quanh nhà đều sạch sẽ, đồ đạc được để ngay ngắn trên các giá đỡ và kệ bếp, nhưng khi mở tủ lạnh có hơi chạnh lòng. Ngoài bánh ngọt và một vài thứ linh tinh thì chẳng còn gì nữa, anh tặc lưỡi trở về phòng ngủ đóng cửa sổ và xem xét tình hình của Dunk. Như dự đoán chăn bị đạp sang một bên, cơ thể ửng hồng co ro lại như con tôm bám chặt lấy gối ôm, anh nhẹ nhàng kéo chăn qua ngay ngắn như ban đầu và kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu. Dunk túm lấy tay anh kề má tiếp tục ngủ, Joong lúng túng ghé người ngồi lên chăn, dựa lưng vào đầu giường không dám di chuyển.

Gần sáng cậu tỉnh dậy thấy mình gối đầu lên tay anh, giữa ánh sàng mờ hắt vào qua lớp cửa sổ có thể thấy rõ đối phương. Cậu chạm khẽ vào xương gò má nhô cao của anh, đầu ngón tay di dời lên ấn đường day day khiến đôi lông màu nhíu chặt từ từ giãn ra. Có những giây phút như thế này, Dunk trở thành một kẻ lang thang giữa sa mạc đầy cát, chỉ cần được thấy chút ảo giác về một ốc đảo phía trước thì sẽ không thể nào ngừng khao khát, không thể nào ngừng tiến lên. Cậu rúc đầu vào lồng ngực anh, hít hà hương nước xả vải quen thuộc, cảm nhận nhịp thở mà chỉ nghe thôi cũng biết là ai, còn có cả cơ thể từng bảo bọc mình mỗi đêm. Có trời mới biết Natachai đã bao nhiên lần đứng trước cửa nhà anh bứt rứt tay chân rồi lại vội vàng rời đi, tự cảnh cáo bản thân không được phép liên lạc và xuống nước với anh.

Sau tất cả cậu cũng sợ hãi khi đối mặt với cuộc sống đơn độc, khoảng khắc bị người khác khống chế cậu mong ngóng biết bao liệu anh có đẩy cánh cửa đó ra và đem mình rời khỏi đây. Thực chất thời gian xoa dịu được tổn thương, khiến chúng khép miệng và đóng vảy chứ chẳng thể nào tránh khỏi vết sẹo sẽ đeo đuổi đến cuối đời.

Úp mặt lên lớp áo ngủ mỏng, tiếng nấc nghiến chặt qua từng kẽ răng lúc rõ lúc không trong căn phòng tĩnh lặng, Dunk không muốn anh biết là mình khóc nhưng đồng thời lại mong ngóng được anh dỗ dành.

"Shhh, em khó chịu chỗ nào à? Nín khóc cho anh nhé, rồi nói anh nghe."

Joong ngủ nông, dường như vì tiếng thút thít mà choàng tỉnh. Còn chưa kịp phấn khích việc Natachai chủ động sà vào lòng mình thì cảm giác áo ướt đẫm, người trong lòng thấy anh dậy càng khóc thảm thiết hơn. Nhưng sau cùng cậu né tránh cử chỉ quan tâm, quay lưng về phía anh đối diện với cửa sổ.

[shortfic] joongdunk » SOURNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ