5

886 148 12
                                    

Yoichi Isagi lần đầu tiên biết đến cảm giác yêu thích một thứ gì đó ngoài bố mẹ là vào năm bốn tuổi. Nếu chiếu theo cách nhìn của người lớn, thì có thể hiểu là cậu thích bóng đá. Tuy nhiên nếu nhìn theo lăng kính của trẻ con, thật khó để nói Isagi thích gì.

Phải chăng là thích những đường bóng cong vút đầy điệu nghệ? Là sự hưng phấn đến tột cùng của những người ở sân cỏ? Hay là sự cuồng nhiệt hiển hiện rõ trên khán đài?

Isagi lúc đó còn quá nhỏ để hiểu được những điều phức tạp như thế. Thế nên cậu bé chỉ có thể nói ra một thứ mà bản thân biết rõ nhất.

"Bố ưi, con mún bóng bóng cơ"

Isagi nhút nhát khi đó giọng còn ngọng lên ngọng xuống, thế mà kéo lấy áo của bố Issei, nằng nặc đòi mua một quả bóng.
Trái bóng nhựa dành cho trẻ con rất nhẹ, tô sọc đen trắng chẳng mấy bắt mắt, thế mà cậu bé Isagi vẫn mải mê đuổi theo không biết mệt mỏi.

Đuổi theo cho đến tận bốn năm tiếp theo, khi cậu biết những người chơi bóng này được gọi là cầu thủ, nhóc Isagi đã mạnh dạn tuyên bố.

"Con nhất định sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá!"

Để thực hiện ước mơ đó, Isagi mỗi ngày kiên trì tự tập luyện vào toàn bộ thời gian rảnh mình có.

Nhưng vì cậu nhóc không có quá nhiều bạn, vậy nên thời gian đầu Isagi thường chơi một mình ở một công viên gần nhà. Đôi khi bố cậu rảnh rỗi thì sẽ chơi cùng, hoặc những đứa trẻ hàng xóm hiếu động sẽ đến lập đội để chơi theo nhóm.

Vì thế dù hôm nay bố cậu bận và những người bạn kia chưa đến. Isagi vẫn mang bóng ra công viên để chơi như một thói quen. Nhưng ngày hôm đó cậu bé đã nhìn thấy một bạn trai có mái tóc trắng rất kỳ lạ.

Phần tóc mái của người này che đi phần lớn gương mặt Isagi có thể nhìn thấy. Khi cả hai đứng đối diện nhau, Isagi chỉ có thể nhìn thấy nụ cười mỉm và nghe được một câu hỏi đượm buồn của đối phương.

"Isagi Yoichi, cậu có còn nhớ tớ không?"

"Cậu là ai?"

Ôm chặt quả bóng trong tay, Isagi vô thức lùi lại. Vì cái hình ảnh trước mắt cậu bỗng trở nên vặn vẹo rồi đột ngột thay đổi, bé trai trong chốc lát hóa thành một chàng trai cao lớn. Dù vẫn chẳng thấy mặt đối phương, nhưng Isagi vẫn cảm thấy ánh mắt ấy nhìn chằm chằm mình, cùng cái chất giọng đượm buồn vẫn không thay đổi.

"Tớ là...."

----

Isagi chợt mở bừng mắt. Cái trần nhà xiêu vẹo dần trở nên rõ ràng, quả tim đập trong lồng ngực thình thịch từng hồi khiến cậu phải hít thở sâu một cái để lấy bình tĩnh.

Isagi không thường hay mơ cho lắm. Do đó khi tỉnh dậy từ giấc mơ dài, cậu cứ thấy cả người mình nao nao đầy khó chịu. Bàn tay Isagi quờ quạng quanh giường, mò mẫm điện thoại thường để ở cạnh người, thế nhưng cậu lại chẳng thấy đâu.

"Đâu rồi nhỉ? ... "

Có lẽ vì ngủ quá lâu, giọng của Isagi khản đặc lại. Nhưng trước mắt cậu không có thời gian quan tâm đến điều đó, vốn tính ngồi dậy, thế nhưng cái đầu nặng trịch khiến Isagi mất cân bằng, mắt cậu hoa lên, cả người ngã xuống tấm đệm mềm mại.

[Nagiisa] Hàng xóm nhà bên thật kỳ lạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ