Seele Vollerei ghét máu vì cơn ác mộng thời thơ ấu.
Seele Vollerei thích máu vì thiên tính và bản năng.
Biển hẳn ai cũng biết có màu xanh, nhưng nơi sâu nhất đại dương lại không có ánh sáng. Seele Vollerei chán ghét bản thân mình, em không thể chấp nhận bộ dạng này của chính mình.
Và thế là "cô ấy" ra đời.
Có chút khác thường, hôm nay "cô ấy" xuất hiện cả ngày.
Bronya không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy. Họ đã từng gặp nhau, mặc dù không nhiều.
Như thường lệ, cô cùng em đến trường, chỉ là thấy được cô ấy bắt nạt các bạn cùng lớp.
"Đừng vì tôi mà tổn thương cậu ấy, cậu ấy chỉ đến mượn văn phòng phẩm thôi." Đối mặt với tính chiếm hữu như thế, Bronya có chút bất đắc dĩ. "Nếu em làm thế, Seele cũng sẽ gặp rắc rối."
"Ngươi thật cho là như vậy sao? Tỷ tỷ đại nhân?"nhân cách đó thở dài, có chút ủy khuất. "Được, nghe ngươi."
Cô ấy không ngủ gục, ngoan ngoãn nghe nghe giảng bài, thậm chí còn trả lời câu hỏi, có điều giọng điệu không thân thiện mấy... Giáo viên nhìn qua có chút khó hiểu, bất quá không suy nghĩ gì nhiều.
Bronya không thể nhìn thấu được nhân cách đó, cô ấy không xuất hiện nhiều, mỗi lần sẽ làm một số hành động kỳ lạ rồi lại quay về. Giống như nhẫn nại điều gì.
...
Mọi thứ bộc phát vào đêm đó.
Bronya, như thường lệ, trao cho em nụ hôn chúc ngủ ngon.
"Ngươi không lo rằng cô ấy sẽ không trở lại sao?"
"Seele vẫn luôn ở đây."
Sau đó, Bronya liền bị cô ấy kéo lên giường.
"Vậy ta muốn ngươi."
"Điều mà Seele thích, vì Bronya thích Seele, cho nên Bronya sẽ không từ chối yêu cầu của Seele." Chị nói xong liền hôn cô. Nhưng lại bị người kia tránh né.
"Ta không thể chịu được việc ngươi không toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, thế nhưng là ta cũng không chịu đựng được việc ngươi thương hại ta. Cái này quá kỳ quái. Ta hẳn là chỉ thích cô ấy, thay cô ấy chịu đựng tất cả nỗi đau—bản chất khát máu, xấu xa. Bởi vì đó là lý do ta được sinh ra."
Bronya không nói gì.
"Đứa nhỏ kia nhất định phải được yêu thương, cô ấy cần tình yêu của tỷ tỷ đại nhân."
"Em cũng vậy." chị nói liền hôn lên trán cô. Sau đó ôm vào lòng.
"Ngươi xem ta là gì? Một phần?" cô ấy cách lộ ra vẻ nhu nhược hiếm có mê mang.
"Không, Bronya cảm thấy, em là Seele. Một phần của Seele. Bronya yêu em như Seele vậy."
"Thật kỳ lạ... Lẽ ra ta chỉ thích mỗi cô ấy...thế nhưng..."
"Bronya nghĩ Seele sẽ hạnh phúc vì điều này. Bởi vì em cũng là Seele."
"Thật là? Ngươi rõ ràng cái gì cũng không biết."
"Bronya biết. Nhưng Bronya vẫn như vậy, cảm thấy Seele là một người tốt."
"Ha ha ha, thật là." Cô ấy cắn lên vành tai của chị.
"A......"
"Ta thích chiếm hữu thô bạo hơn. Giống vậy." Cô đem chị đẩy nằm lại trên giường.
"Bao quát bị chiếm hữu thô bạo?"
"Ngươi nói gì?"
...
Khi Bronya tỉnh dậy, cô liền thấy Seele có chút thất thần. Em ấy dường như nhìn chằm chằm vào chính mình, nhìn thấy cô đột nhiên tỉnh lại vội vàng xoay người sang chỗ khác. Hôm qua... có vẻ như đã đi quá xa. Bronya cảm thấy khó chịu trong người. "Seele, em không sao chứ?"
"Ân..." Người kia quay lưng lại chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng.
"Thật sự không sao chứ?"
"Ân......"
Vậy là tốt rồi. Thở phào nhẹ nhõm, Bronya cũng không biết tình hình thực sự của Seele nên chỉ còn cách xuống giường và chuẩn bị làm bữa sáng.
"Chị Bronya!" Liền đột nhiên bị gọi lại.
"Chuyện gì vậy?"
"...Cảm ơn...không, không có gì đâu, em thích chị Bronya nhất!"
"Bronya cũng vậy."