chương 11

764 49 8
                                    

nhả làn khói trắng khỏi miệng. Lưu Diệu Văn hút đúng hai lần rồi dập điếu thuốc lá.

vẫn là hắn nên dẫn Nghiêm Hạo Tường đi kiểm tra tổng quát một lần.

nhìn thấy phiếm môi hồng hồng mềm mại của con mèo nhỏ đang say sưa ngủ trong lòng hắn mà không kìm được hôn chóc chóc lên đó hai, ba cái. trước đó còn không quên xịt thơm miệng cho bay bớt mùi khói thuốc.

hắn đúng là điên mất rồi...

xưa giờ Lưu Diệu Văn hắn có bao giờ phải bỏ thuốc lá gì ai đâu chứ?

" mèo con, dậy đi, tôi dẫn em đi khám."

" um...tiên sinh...em muốn ngủ..."

Nghiêm Hạo Tường cọ quậy trong lòng hắn tỏ vẻ khó chịu, môi mềm mấp máy mấy hồi từ chối việc tỉnh giấc.

" không phải em muốn ra ngoài sao?"

" không muốn...Zzz"

Lưu Diệu Văn nhìn một màn này mà bất giác cười. vài hôm nữa có lẽ sẽ rất bận, hắn bắt buộc phải dẫn con mèo nhỏ này đi khám trong hôm nay thôi.

" mau dậy đi, nếu không tôi sẽ hôn em tới tắc thở luôn đó."

" em dậy!"

Nghiêm Hạo Tường ngái ngủ ngồi dậy, vẫn còn luyến tiếc hơi ấm trong lòng tiên sinh.

" nhưng mà chúng ta đi đâu thế?"

dụi dụi mắt, Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoan để Lưu Diệu Văn mặc áo khoác cho em rồi dẫn em ra xe.

" đi kiểm tra tổng quát cho em."

" ể?? tại sao chứ??? em không đi!! em đâu có bị bệnh??"

Nghiêm Hạo Tường dãy dụa muốn buông tay Lưu Diệu Văn ra nhưng đã bị hắn nhanh chóng nắm chặt, không cho chạy thoát.

" mèo nhỏ, chỉ là kiểm tra thường xuyên để xem em có khoẻ không thôi."

Lưu Diệu Văn đặt em vào ghế ngồi, cẩn thận thắt dây an toàn rồi mới an tâm về vị trí tay lái của mình.

" nhưng mà em ghét bệnh viện..."

Nghiêm Hạo Tường vùi mặt vào chiếc áo cổ lọ thầm nhớ lại những chuyện không vui.

vì không có tiền nên ba em mới không được chữa bệnh, càng không được khám hay đưa thuốc, lúc nào cũng bị các y tá, bác sĩ trong bệnh viện khinh thường. cũng chính vì thế mà ba em đã rời đi vì bệnh ung thư não giai đoạn cuối.

Nghiêm Hạo Tường nhớ rõ bản thân mình đã khóc đến mức ngất đi trước giường bệnh của ba, ngày nào cũng chìm trong đau khổ.

cũng là Lưu Diệu Văn một bên ở cạnh chăm sóc, động viên em những ngày khó khăn, bao bọc, vỗ về em để bây giờ mới có một Nghiêm Hạo Tường vô lo vô nghĩ, đơn thuần trong sáng như thế này.

" Nghiêm Hạo Tường, nghe tôi nói, đừng sợ, chúng ta kiểm tra nhanh một chút rồi sẽ về ngay."

Lưu Diệu Văn nắm lấy tay em, lại cẩn trọng dỗ ngọt.

bé con nhà hắn vốn đã rất nhạy cảm, tiêu cực. chỉ cần nặng lời một chút liền có thể tự ti, rụt rè không dám tiếp xúc với người ngoài. hắn vì vậy mà rất cưng chiều em, sẽ không bạc đãi em.

[ Văn Nghiêm Văn ] Tiên sinh, ngài đừng hút nữa!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ