Đâu đó trong ánh trăng mờ nhạt, xác người chồng chất bên vệ đường, máu chảy thành suối, quyện vào mùi nhang, tiếng gió reo lên một hồi dài qua tán cây đa già cuối làng. Bóng người vươn vai trên chiếc chõng tre, từ khóe môi còn vương dòng máu chảy ròng cong lên tựa như nở một nụ cười.
...
Tiếng trống sấm đã dứt, lồng đèn đỏ treo ở ngay cột đền, trước cổng mỗi nhà dân lắc lư chậm rãi, ngọn nến bên trong cháy phừng lên, lửa cháy đỏ rực tạo thành một lối đi rộng lớn, ấy là khi người ta biết, thần đã về.
Trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, chỉ mong đêm nay thần không gõ cửa, miệng ai cũng lặp đi lặp lại một câu khấn vái, trôi qua đêm nay, thêm ba ngày nữa, Yên Hà sẽ lại được an ổn thêm nửa năm.
Mà cũng không hẳn là sẽ yên bình nhưng chí ít, không phải như bây giờ.
Hoài Tâm cúi thấp người để múc nước giếng xối lên đầu mình, cái lạnh từ một đêm tháng Giêng thổi qua khiến vai nó khẽ run lên, nó lầm bầm mấy câu khấn vái trong miệng, bất đắc dĩ lắm nó mới phải ra đây vào lúc này, nếu không phải vì bị làm đổ bát mắm lên tóc, có chết nó cũng ở lì trong phủ.
Ánh sáng bàng bạc lấp ló sau màn mây rọi xuống đám cỏ xung quanh, tiếng gió bên tai lúc cao lúc thấp râm ran cùng tiếng cóc nhái, nó cào tóc, hít một hơi sâu thứ mùi hòa vào đất, mắt không kiềm được liếc sang hai bên.
Nhà nào cũng treo lồng đèn trước cửa, sắc đỏ từ những chiếc lồng đèn khiến nó rờn rợn, biết là tập tục nơi này phải như thế, nhưng nó cứ cảm thấy sợ mỗi khi nhìn vào chúng.
Mà tập tục quái gở này lại được đặt ra bởi Thôi gia, ở nơi này thì Thôi gia là lớn nhất, thịnh suy của Yên Hà đều do Thôi gia quyết định, chính Thôi gia đã đưa nơi này trở nên nức tiếng bởi một thứ lụa đỏ tuyệt đẹp, cho nên, mọi chuyện đều phải nghe theo sắp xếp của Thôi gia.
Có điều...
Đương nghĩ đến đây, sau lưng Hoài Tâm như có bàn tay chạm đến, nó hốt hoảng đứng bật dậy, mái tóc đen dài ướt sũng trượt trên lưng, đoạn, nó lại nghe thấy tiếng nói.
"Giờ này còn ra đây làm gì?"
"Chị Linh, cái Hoa đổ bát mắm lên tóc em, mùi quá em không ngủ được."
Yên Linh im lặng một lúc rồi cúi người nhặt chiếc gáo múc nước gội đầu giúp nó, xong chuyện liền cầm đèn lồng kéo tay nó quay trở về.
Khi đã yên vị trong phòng, chị Linh đặt tay lên vai nó, khẽ hỏi.
"Em...khi nãy, em không nhìn thấy điều gì bất thường chứ?"
"Điều bất thường?"
Hoài Tâm trầm ngâm, bốn bề tĩnh lặng làm cho nó nhớ rõ hơn về khung cảnh ban này, ngay lập tức, sắc mặt nó trắng bệch không còn giọt máu.
Nó vừa mới nhớ lại, lúc nó ngước lên trời, trăng non vừa ló dạng, ánh đỏ rực từ đèn lồng bên đường như những ngọn lửa lơ lửng trong đêm, có tiếng gió rít qua tán cây như tiếng cười đùa, có cả một thứ mùi ngòn ngọt lẫn trong màn sương đêm rơi rớt trên phiến lá, có cả cái lạnh luôn chạy dọc sóng lưng nó, chạy vào từng thớ thịt trong người nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
yeongyu | tàn canh
Fanfictionlụa đỏ thêu hoa, lụa đỏ làm áo, lụa đỏ thắt dây, lụa đỏ như máu. by @justseventh_