05

353 57 7
                                    

Bắc Bán cầu dần bước vào những ngày cuối xuân, Seok Matthew cũng bắt đầu bận rộn vì đợt đánh giá thực tập. Bác sĩ là nghề có tỷ lệ cạnh tranh rất cao ở Bắc Mỹ, Seok Matthew bận đến độ chân không chạm đất, cũng ít liên lạc với Kim Jiwoong đi.

Cuối tháng Tư này, một buổi triển lãm tranh ảnh có quy mô lớn sẽ được tổ chức tại trung tâm thành phố Vancouver.

Seok Matthew có thời gian rảnh, nhờ anh em xã đoàn lấy được hai vé đi xem triển lãm. Đến lúc phải ngỏ lời mời người ta, ngón tay cậu đặt trên giao diện nhắn tin lâu thật lâu mà chẳng hiểu sao mãi không nhấn xuống, màn hình cứ như vậy tối đi, tin nhắn cũng bị bỏ lại trong hộp thư nháp. Seok Matthew cầm hai tấm vé trên tay, thầm nghĩ mình đúng là hết cứu.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, Kim Jiwoong không còn xuất hiện ở bệnh viện nữa. Lúc anh đến rùm beng nhường nào thì lúc biến mất lặng lẽ nhường ấy, giống như một đoàn tàu chạy ngang qua, trước khi đến thì gióng trống khua chiêng ầm ĩ, sau khi chạy qua thì lặng yên không một tiếng động. Ngay cả Steven cũng sẽ hỏi một câu khi hai người tán gẫu: "Sao dạo này không thấy chú đẹp trai kia tới nữa? Không được hóng chuyện vui của Matthew, chán quá đi."

Seok Matthew muốn giả vờ không quan tâm, nhưng lòng lại bồn chồn mỗi khi đêm về. Cậu mở hết tài khoản KakaoTalk đến Whatsapp của Kim Jiwoong. Sau khi Kim Jiwoong không làm idol nữa, anh đã mở lại Instagram. Seok Matthew kiểm tra hết một lượt tài khoản của anh như cún con canh cửa, lần cập nhật cuối cùng là mười ngày trước, cậu thấy không có gì bất thường đành hậm hực thoát ra.

Ngay khi Seok Matthew chuẩn bị ngủ, điện thoại báo có tin nhắn mới. Cậu luống cuống mở ra, nhìn thấy tấm ảnh selfie mà Kim Jiwoong vừa gửi qua. Trong ảnh chỉ thấy được nửa gương mặt anh, background cũng mơ hồ, nhưng anh đang cười rất hạnh phúc.

Seok Matthew di đầu ngón tay lên, phóng to gương mặt của Kim Jiwoong, tình cờ nhìn thấy thứ gì màu đỏ ở góc ảnh, cảm giác có phần loang lổ và thô ráp như vết sơn dầu.

Seok Matthew không thấy rõ, cũng không định hỏi, nhưng tảng đá trong lòng đã rơi xuống. Cậu ôm điện thoại ngủ thiếp đi, sáng hôm sau lại quay về guồng quay công việc bận rộn.

Lúc Seok Matthew đến bệnh viện chấm công thì đã hơn mười giờ. Lòng cậu như tro nguội, lẻn vào bệnh viện rồi mới nhận ra chẳng ai chú ý đến mình. Đại sảnh của tòa nhà chính rơi vào tình trạng hỗn loạn, tiếng gào thét và người gấp gáp giơ chai truyền nước ở khắp nơi. Steven, người bình thường biếng làm, nay cũng chẳng thấy đâu.

Lòng cậu trùng xuống, vừa nhanh chóng thay quần áo, vừa tiện tay túm một nam y tá quen mặt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nam y tá vịn đầu gối, tóm tắt đơn giản: "Thảm án. Sáng nay có người say rượu lái xe gây ra vụ va chạm liên hoàn ở ngã tư đại lộ Marina, vừa rồi còn có một bệnh nhân chảy nhiều máu được chuyển từ bệnh viện kế bên đến, nghe nói là một người đàn ông Hàn Quốc ngoài 30 tuổi. Mấy bác sĩ trưởng đều đang tất bật cứu chữa."

Nhịp thở của Seok Matthew bỗng ngừng lại, mồ hôi bắt đầu túa ra lòng bàn tay.

Giữa khung cảnh ồn ào, vậy mà tiếng lẩm bẩm của nam y tá trước khi đi vẫn rõ ràng lọt vào tai Seok Matthew. Cậu ta nói người này đến Vancouver cách đây không lâu, chẳng biết đã mua bảo hiểm y tế chưa... Cậu ta còn chưa dứt lời đã bị người đằng sau túm chặt vai.

MattWoong | Vô phương cứu chữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ