Jaeyun ngoảnh đầu lại, nhìn thân thể m83 đang cố gượng dậy thều thào gọi tên mình
"Tỉnh rồi đấy à? "
.....
"Cậu có bị ngu không vậy, có nhìn ngoài kia mưa lạnh thế nào không mà đứng dầm mưa như thế"
"Bộ cậu muốn chết lắm hả, sao không biết về nhà mà để sau cũng được sao cứ nhất quyết phải hôm nay "
"Cậu mà bị sao thì tôi biết thế nào, có biết tôi lo lắm không hả"
"Hả"
Jaeyun tiến tới chỗ Heeseung rồi lấy 1 hơi dài để khiển trách hắn
"Tớ xin lỗi, cậu đừng mắng tớ mà"
"Mắng? Cậu bảo sẽ không làm phiền tôi nữa thì bây giờ cậu lại khiến tôi lo lắng bằng cách này à"
"Jaeyun lo cho tớ á" Heeseung cười ngốc
"Còn cười nữa tôi đánh chết cậu"
"Biết rồi mà, tớ xin lỗi. Nhưng Jaeyun à cậu nghe tớ nhé"
"Nói mau"
"Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm vì những hành động trước kia của tớ. Tớ không nghĩ sẽ khiến cậu tổn thương như vậy, tớ biết dù giờ có làm gì đi nữa cũng không thể xóa đi những điều xấu ấy nhưng Jaeyun à tớ thật sự, thật sự muốn xin lỗi cậu. Cậu tha thứ cho tớ nhé, tớ không muốn chúng ta mất đi tình bạn đâu.... "
Heeseung cố gượng lấy để ngồi, gắng nhẹ giọng hết sức nhưng phải thật chân thành để cho Jaeyun nghe
2 đôi mắt nhìn nhau, Jaeyun dường như cũng có thể nới lỏng tường thành chắn giữa cậu và sự tha thứ cho Heeseung
"Thôi được rồi, lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng chỉ duy nhất lần này thôi và đừng khiến tôi đau lòng theo cách này nữa tôi lo lắm.. "
Jaeyun dịu dàng lại rồi, Heeseung như bắn pháo hoa trong lòng,vui không tả nổi chỉ muốn bật dậy ôm Jaeyun thật chặt nhưng cái thân thể mỏi nhừ này không cho phép hắn
"Jaeyun lo cho tớ nè, đáng yêu quá hì hì" tên họ Lee híp mắt cười
"Trông ngu thế không biết, dậy rồi thì lượn về nhà đi cho ông đây còn ngủ, nhà có mỗi cái giường"
"Ơ... Nhưng mà"
Đột nhiên khả năng diễn xuất của tên họ Lee kia trỗi dậy
"Jaeyun ơi tớ để quên mất chìa khóa cổng nhà tớ ở đâu rồi ý,với tớ mệt quá trời đang mưa nữa. Cho tớ ở lại đi màa, đừng đuổi tớ"
Trời đất thánh thần ơi, tên Heeseung kia đang làm nũng kìa đúng là ngàn kiếp mới có 1 lần
"Ừ, ừ thì ở lại làm nũng thấy gớm"
"Hì hì"
Thành công lừa được Jaeyun hắn lăn ra ngủ luôn, nhanh thế không biết, chắc đệ nobita. Ơ nhưng mà giờ cậu phải ngủ đâu giường thì vẫn còn chỗ mà tên xấu xa kia chiếm mất rồi. Mà thôi làm bài tập đã không mai bị dí chết
Hoàn thành xong đống bài tập mà ông thầy kia giao thì đồng hồ cũng điểm hơn 12h, rồi bỗng
"Hức.. hức đừng đánh nữa mà"