Vội vàng vén tay áo cậu lên, hắn nhăn mặt lại. Cổ tay Jaeyun thì nhỏ mà miếng băng gạc to che còn không kín hẳn vết thương
"Vết thương này là sao vậy Jaeyun? "
".... "
"Jaeyun, ngẩng mặt lên trả lời tớ"
"..... "
"Cậu không muốn nói đúng không? "
Cậu ngồi im thin thít miệng bịt chặt câm như hến, chưa bao giờ cậu thấy ánh mắt hắn giận dữ như này. Giờ Jaeyun chỉ biết dương mắt nhìn vào ba đứa kia cầu cứu
"Jongseong mày ở đây có biết cậu í bị sao không? Jungwon, Ni-ki tụi mày trả lời tao mau"
"Nói đi tụi mày bị câm à"
"A- à bọn tao không biết gì đâu, thôi thôi Jungwon về với tao trước đây" Jongseong lắp bắp trả lời, hắn cảm giác chỉ cần ngồi đây 1 phút nữa là tên họ Lee kia sẽ móc mọng từng đứa một để tìm câu trả lời
"Tao cũng về trước nhé, bai Jaeyun. Heeseung sinh nhật vui vẻ" Ni-ki cũng chuồn lẹ chứ sao nữa
Heeseung khó hiểu nhìn từng đứa một ra về một, xong lại quay người lại phía Jaeyun
"Tớ hỏi cậu lần cuối Jaeyun, có nói không?
".... "
"Được, cậu vẫn im chứ gì"
Hắn bực bội, giận dỗi trở về phòng. Tại sao Jaeyun giấu hắn chứ, bị thương cũng không thể nói cho hắn sao? hay hắn không đủ tư cách để biết
hs.lee--->jayw.park
Alo, thằng kia
Mau nói cho tao biết nhanh lên
Tại sao tay cậu í như thế?Không nói được
Bọn tao hứa giữ bí
mật cho nó rồi....
2 hộp donut cỡ lớnTại nó ngã ghế á
Nó kêu giấu chắc sợ
mày mắng hay loRồi ok
.....................Donut tao đâu🙂?
Từ lúc hắn vào phòng tới giờ cũng 2 tiếng đồng hồ rồi, Jaeyun ở ngoài dọn dẹp hết đống bừa kia, nhìn lại góc trang trí rồi lại nhìn về phía phòng Heeseung, cậu thở dài một hơi
Ngập ngừng trước cửa phòng hắn một hồi, Jaeyun vẫn chưa biết cách nào để dỗ hắn nguôi giận
Cốc.. Cốc*
"Heeseung ơi tớ vào nhé"
"... "
"Tớ vào đó nha"
"... "
Nhẹ nhàng mở cửa phòng hắn rồi đóng lại, nhìn thân hình to lớn kia cuộn tròn vào trong chăn, trùm kín mít chỉ để lộ ra vài mỏm tóc ,eo ơi ai mà đáng yêu thế không biết
Tiến tới ngồi xuống cạnh hắn, vỗ nhẹ lên chăn
"Heeseung, tớ xin lỗi mà cậu mở chăn ra đi"