Ping lái xe đến nhà Prem. Căn nhà cách trung tâm thành phố tới gần 20 km vào giữa giờ tan tầm thực sự khiến ngay cả một người điền tĩnh như cô cũng muốn phát điên. Thế nhưng cô lại không thể cáu gắt vì trên xe đang có thêm một vị khách VIP. Người này đến văn phòng lúc chiều muộn, khi cô chuẩn bị tan làm và đưa ra một đề nghị hết sức hấp dẫn. Ping là người làm kinh doanh, lợi trước mắt và lợi lâu dài đều không thể bỏ qua cho nên chẳng cần nói nhiều, cô lập tức đồng ý với đề nghị của khách VIP.
"Nhà của Prem ở xa vậy sao?"
"Đúng vậy!" Ping nhìn qua gương chiếu hậu, hơi nhíu mày toan tính rồi mở lời "Prem chỉ sống một mình, cha mẹ cậu ấy đều mất cả rồi. Trước đây cậu ấy ở một căn chung cư trong thành phố nhưng phải bán đi để trả khoản nợ của cha mẹ! Cậu ấy còn có một người bà đang nằm viện nên phải chi trả rất nhiều tiền"
Ping nhìn cái nhíu mày buồn bực của chàng trai phía sau, trong lòng đã sớm đoán được điều gì đó. Bàn tay cô hơi gõ lên vô lăng, tiếp tục đem chuyện gia đình Prem ra kể. Nếu cô đoán không nhầm, vị VIP này thực sự quan tâm đến cậu nhóc nhà cô.
"Tôi lần đầu gặp Prem 2 năm trước, lúc đó cậu ấy gia đình cũng khá giả, mong muốn được làm diễn viên. Tuổi 18 mà, hào hứng và khao khát lắm. Nhưng có vẻ vẫn chưa kiềm chế tốt bản thân nên chỉ có thể đóng mấy vai nhỏ lẻ, quần chúng thôi. Cách đây 1 năm, gia đình Prem gặp tai nạn. Cả cha và mẹ của cậu ấy đều mất do tai nạn đó, bản thân Prem cũng hôn mê suốt 6 tháng mới tỉnh. Đứa trẻ thật đáng thương, tỉnh dậy sau giấc ngủ trở thành mô côi, gia sản thì bị chia 5 sẻ 7, nợ và viện phí của bà cũng phải một mình gồng gánh." Ping thở dài, bắt đầu lái xe nhanh hơn khi vượt qua đoạn tắc đường "Anh không biết, một năm qua Prem thay đổi như thế nào đâu, đứa trẻ trước đây luôn tươi vui trở nên ít nói, ít cười, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ lắm."
Chừng 1 tiếng sau, Ping đã đứng trước cổng nhà Prem. Căn nhà không lớn, có vườn cây nhỏ nhưng tất cả đều tối thui. Prem có lẽ còn chưa trở về nhà. Vị khách VIP có vẻ sốt ruột muốn gọi cho Prem nhưng không ai nghe máy. Ping không nhịn được giải thích một chút. Thời điểm này Pre sẽ thường không nghe máy vì phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường và cô đã nhắn tin cho cậu ấy rồi, cũng dặn VIP đừng quá lo lắng.
Gần 10h đêm, một chiếc xe bus dừng lại trước cổng nhà, Prem lặng lẽ đi xuống. Cậu mặc một bồ đồ màu đen tai đeo headphone chiếc balo nhỏ trên vai. Ánh mắt cậu có chút mơ màng, không chủ đích, bước đi theo thói quen, lặng lẽ trở về căn nhà quen thuộc.
"Prem!" Ping mở cửa bước xuống xe cất tiếng gọi
"P'Ping!" Prem giật mình gỡ tai nghe xuống, chân bước nhanh hơn về phía người quản lý "Sao chị lại....? Ô!" Bước chân của Prem khựng lại khi thấy một người khác bước xuống "Ngài Ses!"
Ses Theronat nhìn cậu bé đứng cách mình vài mét, gương mặt trắng mịn, đôi mắt ánh nâu lấp lánh. Thật giống. Giống đến mức ánh mắt hắn luôn bị buộc chặt vào người này, rõ ràng gương mặt không giống hề quen thuộc nhưng cảm giác lại làm hắn liên tục xao động. Hắn không rõ vì điều gì nhưng ngay từ lần đầu tiên đối mặt, hắn đã có cảm giác rất lạ. Prem, vẫn là Prem nhưng hắn lại khao khát muốn biết thêm về nhóc con này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BounPrem] Lạc lối
FanfictionĐây là một fic TRỌNG SINH và Boun trong fic này là TRA NAM, có BẠCH NGUYỆT QUANG. Các bạn cân nhắc khi đọc nha!!!!