bập bùng...bập bùng...
thanh bảo không biết phải diễn tả thế nào cho chính xác, nhưng nếu phải thể hiện bằng con chữ thì cảm giác của nó về cảnh tượng đang diễn ra trước mắt ngay lúc này chỉ tồn động năm chữ:
cái đéo gì thế này..?
trong khoảng khắc, ngọn lửa vàng cam đang bập bùng nhảy múa bao trùm lên toàn bộ căn bộ và cả nơi tròng mắt đen nháy đang mở to.
căn hộ của nó, mái ấm duy nhất của nó!
"này... đùa à.... quái gì đây chứ..."
mặt nó nóng bừng, đỏ ửng gay gắt vì những cơn gió hầm hập thổi từng đợt lan tỏa sức nóng khủng khiếp dường như muốn nuốt chửng lấy thân nhỏ. không riêng gì bảo, những gương mặt của đám người hàng xóm hiếu kì kéo tới xem cũng đang phản chiếu ánh lửa sáng rực.
khắp bộn bề như mớ hỗn tạp, cuốn trọn cả tiếng còi báo động, tiếng la hét, tiếng di dời dân cư của đội cứu hỏa, và cả tiếng bất lực vụn vỡ trong đầu nó. những âm thanh ấy rõ ràng đang ở bên tai, nhưng bảo lại cảm giác nó từ một phương xa nào đó, phải chăng từ giấc mơ xám đen chẳng rõ nét mà hàng đêm nó vẫn mơ vọng lại hay không? hoàn toàn không chân thực chút nào. đôi chân nó run lẩy bẩy, đứng không còn vững, cuối cùng ngã khuỵu xuống đất. mái tóc nâu mềm phồng phồng cũng đã bị nhào nặn rối tung lên như tổ quạ. tay buông lơi chiếc túi nylon đựng vài ba gói snack cùng đống đồ dự trữ mà nó đã mua thêm cho kì nghỉ dài.
có vẻ đối với đám đông hỗn loạn thì một thằng nhóc nhỏ đang bất lực ngồi bệt xuống lòng đường chẳng có gì quá thể để bận tâm. vài người hàng xóm quen biết tiến tới hỏi thăm đôi câu rồi lại thôi. túi nylon cũng bị người ta đá văng, giẫm lên, giày xéo không thương tiếc. và chính lúc này bảo cũng đang bị đối xử chẳng hơn thứ nhựa mỏng kia là bao. nhưng nó chẳng để tâm nhiều trong lúc này, người nó bất động với đôi mắt vẫn mở to sừng sững.
-
đã bao lâu trôi qua kể từ khi ánh lửa rựa kia thôi phản chiếu trong mắt nó, bảo cũng chả biết. xung quanh hiện giờ đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người lính cứu hỏa, và nó. thanh bảo giờ đang ngồi khóc không ngớt trên chiếc xe của anh nó, hoàng khoa cố gắng dỗ dành lấy đứa em mình nhưng việc đó dường như chẳng đem lại chút kết quả gì. thằng nhóc vẫn khóc, từng giọt ngọc lã chã trào tuôn, ướt đẫm cả mặt nó.
"anh ơi, nhà... nhà của em..."
giọng nó loãng ra, phát âm chẳng còn tròn vành trong tiếng nấc nghẹn. trước cảnh tượng đáng thương ấy của bảo, hoàng khoa cũng bối rối gãi đầu, ngước mắt lên ghế lái tìm sự trợ giúp của anh người yêu.
"bảo này, anh rất tiếc cho em, tòa nhà đã cũ kỹ nên sau vụ cháy này nó hư hỏng rất nặng, có thể em sẽ không ở đó tiếp được đâu."
trung đan vừa lái xe vừa nhỏ giọng nói với nó, anh với tay đưa xuống cho nó và khoa hai cốc cacao nóng. đúng vậy, căn chung cư bảo đang ở nó đã quá cũ và xuống cấp, tuy nhiên nơi này lại luôn mang đến cho bảo một cảm giác rất dễ chịu, dù nó khá nhỏ.
"vâng.."
"thế giờ em tính sao?"
"em.. em không biết nữa.. em không còn nơi để về, nhưng em sắp bước vào lullaby..."
BẠN ĐANG ĐỌC
ab | lullaby.
Fanfiction"yêu ơi?" "trắng xinh ơi?" "bông nhỏ ơi em đâu rồi?" "......" gọi thế nào cũng không đúng, đành gọi em là chấp niệm một đời.