3,

749 96 37
                                    

rốt cuộc, cái miệng của bảo cũng không thắng nỗi ánh mắt đang nhướng cao chằm chằm nhìn nó. dù muốn hay không nó vẫn phải chấp nhận rằng mai phải tay trong tay shopping một vòng cùng với gã kia.

kể ra thì nó cảm thấy gã cũng không đáng ghét mấy. thế anh ít nói nhưng rất biết quan sát, và gã ấm áp, ừ bảo nghĩ vậy sau khi gã nói câu "người một nhà" với nó. có thể đó chỉ là một câu nói vu vơ trêu đùa của gã nhưng nó thật sự đã làm lung lay tảng băng cứng trong lòng bảo bao năm qua.

nó tiếp tục lê bước trên đôi dép quá khổ của thế anh để cùng gã vào phòng khách. nó đi trước còn gã chầm chậm theo sau. bảo cũng chẳng để ý hành động này cho là mấy, nó bận khám phá phòng khách nhà enigma rồi.

tốt nhất nó đừng nên suy nghĩ nhiều thì hơn. nếu bảo biết gã trai ban nãy mình từng bảo là khó tính khó chiều đang đi từng bước sau lưng vì sợ nó vấp ngã bởi đôi dép rộng kia thì chắc nó nghi ngờ nhân sinh mất.

nó đang ngồi trên chiếc sofa đơn, lơ đãng nghía một vòng quanh phòng, đồng thời lén vuốt ngực để tự trấn an mình. gọi là ghế đơn nhưng nó đủ rộng cho hai người như bảo ngồi. đã vậy ghế còn khá cao, cũng vừa tầm với nó thôi, nhưng nó có thói quen ngồi sâu vào để tựa lưng sau thành ghế khiến chân buông thõng xuống, đôi dép đung đưa nơi mũi chân. thực ra thế anh đã mời nó ngồi sofa dài cho thoải mái, nhưng nó cảm thấy mình không nên ngồi vào chiếc ghế còn dài gấp đôi mình thì hơn.

bảo cầm lấy remote trên bàn bật tivi lên, nó chỉ vô thức làm vậy để căn nhà có thêm chút âm thanh gì đó ngăn sự khó xử giữa hai người lại. vô ý thế nào lại mở lên đúng chương trình hoạt hình nó hay xem, và thế là bảo chăm chú dán mắt vào cái tivi to tướng trước mặt quên cả con người to lớn đang ngồi cách đó không xa.

"ngồi xem ngoan nhá, đừng đi lung tung không dễ ngã đấy. tôi đi lấy chút đồ rồi quay lại liền, cần gì thì kêu."

đang xem thì nó cảm thấy tóc nó đang dần ép xuống, ngước mắt lên thì thế anh đang bước qua xoa đầu nó, rồi đi về phía nhà bếp.

bảo cảm thấy mặt nó dần nóng ran lên, nó ngại vãi ra ấy chứ.

"của bảo này, trà còn nóng, cẩn thận."

"à vâng, em xin."

tách trà bốc hơi nghi ngút được đặt xuống bàn trước, sau đó là dĩa bánh tiramisu nó mang tới ban nãy giờ đã được chia phần ra, dọn sẵn chỉ chờ nó ăn. bảo ngước nhìn thế anh rồi lại cúi xuống. hình như nó cảm thấy mình mới là chủ nhà hay sao ấy, đã ở nhờ nhà người ta mà để ổng lo từ a đến z thế kia...

nó còn định nói gì đó nhưng thế anh đã mở lời trước.

"tôi có pha trà bá tước, tôi quen uống loại này rồi nên trong nhà toàn trà này. em uống được không hay để tôi thay bằng nước cam cho nhé?"

"dạ thôi anh, em uống được mà, em khá thích ấy chứ, cảm ơn anh."

"không cần khách sáo, à em mua bánh chỗ nào vậy, mùi nồng thơm quá nhỉ."

"để hôm nào em dẫn anh đi, em thấy mùi nó thoang thoảng bình thường thôi mà anh."

" à ừ chắc tôi nhầm, thôi em ăn đi."

ab | lullaby. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ