chẳng bao lâu sau, bảo đã đứng trước khu nhà của enigma kia. vừa nhìn ngang ngó dọc xung quanh, nó vừa thở dài thườn thượt. hai con người kia đưa nó đến trước cổng rồi nhanh chóng lái xe đi mất, như thể sợ chậm trễ chốc lát nó sẽ trèo lên xe và bám càng luôn ở đó.
tiếng bước chân rón rén hòa thành nhịp đồng đều với tâm trạng bồn chồn đến lạ trong người nó lúc này.
"chẳng biết có ổn thật không đây..."
cứ nghĩ tới việc phải chung sống với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, mắt nó cứ giật giật, miệng lẩm bẩm vài câu chữ chẳng rõ. tự ngẫm xem, ừ thì nó đang tuổi ăn tuổi báo thật đấy nhưng nó đâu sống chó đến mức phải chịu cảnh oái ăm này.
việc nó lo lắng là lẽ đương nhiên thôi. bởi bảo nó sắp phải ăn nhờ ở đậu tại nhà người lạ suốt một tháng tới mà. chưa kể người ta còn là enigma, trong giai đoạn lullaby tuyến tin tố sẽ rất khó kiểm soát nồng độ như bình thường. lỡ nó và anh ta có xảy ra chuyện gì thì địt mẹ, thanh bảo không dám nghĩ tới.
vừa nghĩ, bảo vừa tiến về căn nhà của "người anh thân thiết" của ông anh nó. chắc hẳn anh ta chuẩn bị bước vào kì nghỉ nên rộng lượng đôi chút dang tay đón nhận lấy kẻ đang không chốn nương tựa là nó. ban đầu chắc hẳn đôi bên sẽ có chút khó xử, nhưng nó nghĩ sống một thời gian rồi sẽ quen thôi. hầu như ai bước vào lalluby đều lười hoạt động hẳn đi và dành kha khá thời gian vùi mình trong cái tổ ấm áp bện nên từ chăn gối.
nó và anh chàng kia sẽ không đụng mặt nhau mấy đâu nhỉ?
"ngoài anh ta ra, mình chẳng biết nhờ cậy vào ai nữa..."
ừ, nó đúng là chẳng còn ai thân quen, ngoài hai ông anh ban nãy của nó. thanh bảo không còn họ hàng thân thích, nếu có nó đã chẳng phải nhờ cậy người lạ thế này. gia đình nó có thể được gọi là khá giả nhưng vì một vài sự cố mà vỡ nợ. bố nó quá sốc nên lên cơn đau tim và qua đời, một thời gian sau mẹ cũng theo bố mà đi, kể từ đó nó lớn lên trong cô nhi viện. đối với một đứa nhóc mới chập chững bước qua độ tuổi đẹp đẽ nhất của thanh xuân lại phải một thân một mình gồng gánh lấy mảnh gia đình đã vỡ nát mà sống sót qua từng ngày. nó đã từng phải đấu tranh giành giật mạng sống của mình từ tay thần chết mang tên trầm cảm trước kia trở thành một chàng trai hoạt bát, tinh nghịch như bây giờ.
ấy là lần đầu tiên nó ngỡ ngàng nhận ra rằng hơi ấm gia đình lại có thể dễ dàng biến mất đến thế. và ngày hôm nay lại một lần diễn ra như vậy. hơi ấm từ căn hộ thân quen đã bất ngờ vuột mất khỏi tầm tay nó trong phút chốc. may mắn là nó đã đủ chai lì sau vết sẹo sứt mẻ năm ấy, may mắn là lòng nó đã không dễ đổ nát như trước kia, may mắn là lần này nó còn có nơi để nương tựa, may mắn là cuộc đời đã mềm lòng với nó hơn.
"mong là anh ta sẽ tốt tính đón nhận mình, đừng quăng mình vào cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đó là được rồi."
giữa lúc đầu óc vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ không vui, nó vô thức ôm chặt hơn hộp giấy trong tay. ban nãy đi ngang một tiêm bánh ngọt, ngửi thấy mùi bánh ngòn ngọt nó đã ghé vào mua một phần tiramisu bằng chút tiền mặt ít ỏi còn sót lại trong ví. cũng bởi sắp đến lullaby nên mùi tin tố tiramisu trên người bảo đã dần nồng đậm hơn. điều đó cũng khích thích cơn thèm ăn của nó và tần suất nó chén loại bánh này dần tăng lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
ab | lullaby.
Fanfiction"yêu ơi?" "trắng xinh ơi?" "bông nhỏ ơi em đâu rồi?" "......" gọi thế nào cũng không đúng, đành gọi em là chấp niệm một đời.