Lương Linh trả lời: 'Tớ sẽ đón cậu. Cậu cần đến bệnh viện lúc mấy giờ?'
'Cuộc hẹn của tớ là lúc 2 giờ chiều.'
Lương Linh đã đồng ý gặp Phương Nhi lúc 4 giờ chiều.
'Sẽ nhanh chứ? Tớ cần gặp ai đó lúc 4 giờ.'
'Có lẽ sẽ nhanh. Tớ sẽ ra khỏi văn phòng lúc 12:45. Gặp tớ ở sảnh lúc 1 giờ.'
'Được rồi. Cảm ơn cậu. Bảo trọng.'
Lương Linh muốn nói rằng cậu nhớ Đỗ Hà nhưng cậu ấy quá bận rộn để làm điều đó.
**
Ngày hôm sau trôi qua thật nhanh, Lương Linh lo lắng kinh khủng. Cậu ấy nói với bố rằng cậu sẽ ra ngoài cả ngày.
Lương Linh gói một số đồ ăn nhẹ cho Đỗ Hà và cậu đã nghiên cứu về cách đối phó với một phụ nữ mang thai. Cậu đã học được rất nhiều từ nghiên cứu của mình.
Sau khi làm thêm việc nhà ở căn hộ của mình, cậu đã nhắn tin cho Đỗ Hà rằng cậu sẽ có mặt ở sảnh văn phòng sau 30 phút nữa.
Lương Linh biết đó là lời nói dối vì giao thông vào giờ này thật điên rồ.
Cậu đến nơi làm việc của Đỗ Hà vào đúng 12:50 chiều. Cậu đi thẳng đến sảnh và đợi Đỗ Hà.
Sau vài phút chờ đợi, cậu nhìn thấy Đỗ Hà đang đi về phía mình, giờ chỉ có một mình. Cậu nghĩ về tình bạn lâu năm của mình với Đỗ Hà và nó sẽ bị ảnh hưởng như thế nào bởi mớ hỗn độn này.
"Tớ để cậu chờ lâu sao?" Đỗ Hà hỏi, tiến lại gần Lương Linh.
"Không hẳn. Tớ đã chuẩn bị một số thức ăn. Cậu có đói không?"
"Tớ vẫn còn no. Đi thôi, tớ không muốn trễ hẹn."
Lương Linh gật đầu và họ đi đến bãi đậu xe nơi có xe của Lương Linh.
Họ đến một bệnh viện hơi xa trung tâm Sài Gòn, đó là một bệnh viện nhỏ.
Đỗ Hà và Lương Linh đến thẳng phòng siêu âm ngay sau khi đến bệnh viện.
"Cô Đỗ Thị Hà? Mời đi lối này." Cô y tá dẫn họ vào phòng siêu âm.
"Cô Hà? Rất vui được gặp cô, tôi là bác sĩ Trầm." Bác sĩ cho biết.
"Và đây là?" Bác sĩ Trầm hỏi.
"Đây là Lương Linh, bạn thân của tôi." Đỗ Hà giới thiệu.
Điều đó làm S Lương Linh đau nhói. Cậu là bạn thân nhất của Đỗ Hà nhưng cậu cũng là phụ huynh của đứa trẻ có thể có trong bụng của Đỗ Hà.
Bác sĩ Trầm để Đỗ Hà nằm trên giường và Lương Linh đang lo lắng ngồi trên chiếc ghế gần chiếc TV nhỏ. Cậu có thể xem quá trình siêu âm.
Bác sĩ Trầm bắt đầu buổi siêu âm với Đỗ Hà.
"Buồng trứng của cô thật khỏe mạnh." Bác Trầm bắt đầu nói. Lương Linh cảm thấy lo lắng hơn gấp trăm lần. Đỗ Hà có vẻ bình tĩnh
và chờ đợi lời tuyên bố tiếp theo của các bác sĩ.
" Cô nói rằng cô đã bị chậm khoảng năm tuần?" Bác sĩ Trầm nói tiếp, Đỗ Hà gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Quan hệ tình dục nhiều sao?" Tiến sĩ Trầm hỏi.
"Không nhiều lắm. Đó chỉ là chuyện xảy ra một lần và bùm, tôi ở đây." Đỗ Hà nói.
Điều đó một lần nữa làm đau tim Lương Linh gấp 1000 lần.
"Gần đây cô có căng thẳng không?" Bác sĩ Trầm hỏi.
"Có một chút, tôi được thăng chức và nó khiến tôi căng thẳng quá. Có vấn đề gì không bác sĩ?"
"Ồ không có đâu." Bác sĩ Trầm tiếp tục di chuyển thiết bị trên bụng dưới của Đỗ Hà.
Đỗ Hà nhìn vào màn hình siêu âm, Lương Linh chỉ ngây người nhìn nó. Những giọt mồ hôi nhỏ giọt từ trán Lương Linh xuống má cậu ấy.
"Vì vậy, cô Hà... Đừng căng thẳng nhiều, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chu kỳ của cô. Tuy nhiên, buồng trứng của cô rất khỏe mạnh." Bác sĩ
Trầm khựng lại.
"Xin lỗi, cô không có thai. Nguyên nhân khiến bạn bị chậm kinh có thể là do căng thẳng. Tôi sẽ theo dõi và kiểm tra cho cô hai tuần kể từ bây giờ. Vì vậy, bây giờ, tôi sẽ cung cấp cho cô đơn thuốc, chu kỳ kinh nguyệt sẽ trở lại bình thường."
Đỗ Hà không thể giải thích những gì cô ấy cảm thấy. Cô cảm thấy buồn vì không có em bé bên trong nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc ngay cùng một lúc.
Bác sĩ Trầm để hai người ở phòng siêu âm.
Đỗ Hà trấn tĩnh lại và nhìn Lương Linh.
"Cậu không sao chứ Linh?"
"Tớ không biết. Tớ đã mong đợi điều gì đó nhưng vâng, tớ sẽ ổn thôi."
Bác sĩ Trầm quay trở lại phòng và đưa cho Lương Linh đơn thuốc.
*******
Cả hai quay trở lại căn hộ của Đỗ Hà.
"Tớ xin lỗi nếu tớ đã kéo cậu đến đó với kết quả tiêu cực. Rốt cuộc, đó là một điều tốt phải không. Cậu có thể tiếp tục cuộc sống của cậu với Phương Nhi và tớ có thể tập trung hơn vào sự nghiệp của mình." Đỗ Hà phá vỡ sự im lặng trong quá trình lái xe của họ.
"Tớ không biết phải nói gì, Hà nhưng tớ biết rằng tớ nhớ cậu."
"Cậu có thể thả tớ ở trạm xe buýt gần nhất, tớ sẽ ghé qua chỗ nào đó trước." Đỗ Hà nói.
"Tớ sẽ đưa cậu đến bất cứ đâu." Lương Linh khăng khăng.
Đỗ Hà nhún vai. "Vậy tớ về nhà thôi."
Họ đến căn hộ của Đỗ Hà lúc 5:30 chiều.
Lương Linh hoàn toàn quên mất rằng cậu sẽ gặp Phương Nhi, trước khi dừng lại, cậu nhìn vào điện thoại của mình, không có tin nhắn nào từ Phương Nhi. Cậu nhanh chóng nhắn tin cho Phương Nhi nói rằng cậu sẽ gặp cô lúc 8 giờ tối để ăn tối tại nhà hàng yêu thích của họ.
"Cảm ơn vì đã đi cùng tớ. Tớ vào nhà đây, bảo trọng." Đỗ Hà tháo dây an toàn ngay khi Lương Linh dừng xe trước khu chung cư của cô.
Lương Linh vẫn chưa mở khóa cửa nên Đỗ Hà chưa thể ra ngoài.
"Tớ cần phải đi." Đỗ Hà lạnh lùng nói.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Lương Linh nói.
"Linh, tớ phải đi đây. Mở cửa ra."
"Chúng ta sẽ tiếp tục làm tình với nhau chứ?"
"Nghiêm túc chứ, Linh? Quyết định đi, tớ vừa sợ mang thai và cậu đang hỏi tớ liệu chúng ta có tiếp tục làm tình không? Không thể tin được." Đỗ Hà thở dài và cố gắng mở cửa.
"Hà, cậu vẫn sẽ giúp tớ phải không? Hiện tại chúng ta đang có một chút thời gian nghỉ ngơi."
"Hãy tự giúp mình trước đi, Linh. Nếu cậu muốn tiếp tục, hãy suy nghĩ trước. Tớ phải đi đây."
"Hà." Lương Linh nắm lấy tay Đỗ Hà.
"Tớ nói tớ phải đi."
"Hà, làm ơn đi." Lương Linh cầu xin.
"Linh. Tớ. Cần. Rời. Đi." Đỗ Hà nói với giọng rất nghiêm túc.
"Hà. Làm ơn đừng đi. Tớ nhớ cậu rất nhiều."
"Cậu nhớ tớ hay âm hộ của tớ?" Đỗ Hà mỉa mai nói.
"Tớ nhớ cậu."
"Không, đừng. Mở cái cửa chết tiệt đó ra và thả tớ ra,Lương Thùy Linh."
Lương Linh thở dài và mở cửa xe. Đỗ Hà ra ngoài và chạy vội về căn hộ của mình. Nước mắt đang đọng trên khóe mi.
Đỗ Hà bước vào căn hộ của mình và ném túi của cô lên chiếc ghế. Cô lấy điện thoại và đi đến giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng. Cô nhắn tin mời Ngọc Thảo đến.
Vài phút sau, Đỗ Hà nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chạy vội đến cửa để gặp Ngọc Thảo.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Ngọc Thảo hỏi, đặt lon bia cô mang cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà ngồi phịch xuống sàn, mở một lon bia và tu một hơi.
"Vậy là âm tính?" Ngọc Thảo nhìn kết quả do Đỗ Hà đưa.
"Yes. Tiêu cực. Tớ nên hạnh phúc phải không? Nó thật tiêu cực. Tớ có thể tiếp tục cuộc sống của mình và cậu ấy có thể kết hôn cùng Phương Nhi.
"Cậu mong đợi điều đó là tích cực? Cậu mong đợi rằng bố của Lương Linh sẽ biết và sắp xếp cuộc hôn nhân của cậu."
"Tớ không mong đợi hôn nhân.. .Tớ đã mong đợi có một phép màu nào đó bên trong tớ mặc dù nó không phải là kế hoạch, đó vẫn là một phước lành."
"Tớ biết. Nhưng hãy nghĩ về khía cạnh tươi sáng đi Đỗ Hà. Cậu có thể tiếp tục cuộc sống của mình và hẹn hò với những cô gái khác."
Đỗ Hà bật cười trước câu nói của bạn mình. Rốt cuộc thì cô ấy đã đúng.
Cô ấy biết mình sẽ không thể xử lý căng thẳng tại nơi làm việc khi mang thai. Bố cô ấy chắc chắn sẽ giết Lương Thùy Linh khi ông ấy biết sự thật.
"Vậy là Lương Linh hỏi cậu có định tiếp tục sex với cậu ấy không?." Ngọc Thảo hỏi, Đỗ Hà gật đầu.
"Tớ không thể tin được cậu ấy, Thảo. Sau lần sợ mang thai này, tớ nên suy nghĩ thẳng thắn và đối mặt với mớ hỗn độn mà cậu ấy đã tạo ra."
"Sửa sai đi Hà. Hai người đã làm nó lộn xộn rồi. Của cậu ấy lớn phải không?"
Đỗ Hà gần như bị sặc đồ uống.
"Cái f*ck, Thảo!"
"Cái gì?! Cá là cậu ấy giỏi trên giường và lấp đầy cậu rất tốt."
"Ôi trời! Thảo! Dừng lại đi."
"Cái gì? Tớ chỉ hỏi thôi."
Đỗ Hà tròn mắt.
"Cậu ấy ngon không?"
"Không trả lời cậu đâu, Thảo!"
"Thôi nào Hà. Nó chỉ là 'thành viên' của Lương Linh mà thôi. Nói về nó thì có gì sai?"
"Vì cậu ấy là bạn thân nhất của tớ và đó là phần riêng tư của cậu ấy, chúa ơi! Cậu ấy tin tưởng tớ với bí mật của cậu ấy và sẽ không kể nó cho bất cứ ai."
"Chậc. Cá là Lương Linh to lắm. Tớ cá 100k cho cái này. Cậu ấy giỏi trên giường lắm, phải không?"
"Ngọc Thảo, im đi! Uống thôi."
"Không. Không, trừ khi cậu tiết lộ rằng cậu ấy giỏi trên giường như thế nào, mùi vị của cậu ấy như thế nào và cậu ấy to lớn như thế nào."
"Fuck Thảo! Cậu ấy ngon, ngon kinh khủng và đúng là cậu ấy có vị như caramel muối từ món sinh tố đó cửa hàng tớ yêu thích và vâng, cậu ấy rất tuyệt đối với một người liên giới tính. Bây giờ hãy giữ im lặng và ngừng hỏi về 'thành viên' của cậu ấy."
"Đỗ Hà đang đỏ mặt vì thành viên của người bạn thân nhất của cô ấy. Vậy là cậu nuốt chửng hả? Caramen mặn. Ôi 100k cho tớ." Ngọc Thảo trêu chọc.
"Không phải vì chuyện đó mà đỏ mặt. Mỗi người chúng ta đã uống hai lon rồi. Là bia."
"Không. Cậu phát điên vì Lương Thùy Linh rồi. Cậu đã quan hệ với cậu ấy, suýt nữa thì có thai. Điên thật."
"Tớ điên rồi. Quá điên rồi Thảo. Tớ yêu cậu ấy từ khi chúng tớ còn là những đứa trẻ thanh thiếu niên? Nhưng cuối cùng, vẫn là có Nguyễn Phương Nhi trong lòng. Đau lắm nhưng tớ nghĩ mình miễn nhiễm với nỗi đau khi yêu cậu ấy trong thầm lặng. Tớ đã trốn tình yêu này bấy lâu nay. Tớ biết mình có thể trốn thêm một thập kỷ nữa hoặc lâu hơn cho đến khi tìm được đúng người."
"Hai cậu nên nói về sự sắp đặt và cảm xúc của mình."
"Không có gì đâu, Thảo. Cậu ấy yêu Phương Nhi. Tớ chỉ là bạn thân của cậu ấy thôi."
"Người bạn thân nhất của cậu ấy, người sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro vì cậu ấy. Người bạn thân nhất của cậu ấy, người yêu cậu ấy rất nhiều và phát điên lên vì cậu ấy."
"Tớ muốn dừng chuyện này lại, tớ thực sự muốn nhưng mẹ kiếp, đây là cách duy nhất để tớ có được cậu ấy, ít nhất là trên giường. "
"Cậu điên rồi. Cậu sẽ tiếp tục với của cậu ấy về thí nghiệm tình dục?"
"Tớ không biết, Thảo. Tớ chỉ muốn giúp cậu ấy được hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào. Ngay cả khi điều đó sẽ mạo hiểm toàn bộ sức khỏe của tớ. Cuộc đời tớ sẵn sàng trao tất cả cho Lương Thùy Linh. Tớ muốn cậu ấy thấy rằng bất cứ điều gì xảy ra, tớ sẽ là người tốt nhất của cậu ấy. Tớ đã hứa với cậu ấy rằng tớ sẽ ở đó, bất kể điều gì xảy ra."
"Yêu điên cuồng, Hà. Tớ sẽ nhắn tin nếu cậu cần thêm một ly nữa sau khi hai người nói chuyện."**
Lương Linh thức dậy vào ngày hôm sau và cảm thấy choáng váng. Cậu nhìn sang phía bên kia giường của mình. Cậu nhìn thấy Phương Nhi đang ngủ ngon lành với vài sợi tóc che đi khuôn mặt. Lương Linh mỉm cười và hôn lên cô ấy. Lương Linh sau khi ra khỏi phòng đã chuẩn bị bữa sáng cho hai người họ.
Để nói cho Phương Nhi về 'thành viên' của cậu không khó vì chắc chắn nó sẽ là một vấn đề lớn. Cậu sẽ nói với Phương Nhi sớm thôi, nhưng không phải hôm nay.
Lương Linh đã nấu xong khi Phương Nhi thức dậy và đi đến phòng ăn uống.
"Em ngủ ngon chứ?" Lương Linh hỏi, đưa cho Phương Nhi một cốc nước cam.
"Rất ngon." Phương Nhi nói và bắt đầu ăn.
"Cảm ơn vì bữa sáng." Phương Nhi đã không ăn hết đĩa của mình. Cô ấy đi đến phòng của Lương Linh để lấy túi.
"Em sẽ gặp bạn tối nay?" Lương Linh hỏi, cô cùng Phương Nhi ra cửa.
"Không chắc, Linh yêu. Em xin lỗi, em có nhiều việc phải làm. Em sẽ gọi cho Linh."
"Được rồi. Giữ gìn sức khỏe nhé em yêu. Yêu em." Lương Linh cắn môi Phương Nhi.
"Yêu Linh."
Lương Linh cảm thấy khác lạ. Tại sao cảm thấy sai khi hôn bạn gái của chính mình?
Lương Linh tưởng tượng môi Đỗ Hà đang đặt lên môi mình. Nó thật mềm mại và đôi môi của họ khóa chặt một cách hoàn hảo như thể chúng được tạo ra cho mỗi người vậy.
Lương Linh tưởng tượng Đỗ Hà sẽ hôn môi cậu ấy như thế nào và đôi môi của Đỗ Hà sẽ quấn quanh 'thành viên' của cậu ấy như thế nào.
Lương Linh nhìn xuống thành viên đang dựng lều trên quần short của cậu ấy. Chúa ơi. Cậu chạy vội về phòng và ngồi lên giường. Cậu để thành viên của mình tự do và lấy một ít chất bôi trơn từ trong tủ của mình. Cậu đổ một ít chất bôi trơn vào thành viên của mình và vuốt ve nó một cách chậm rãi, cậu ấy hình dung ra bàn tay của Đỗ Hà đang vuốt ve cậu ấy một cách dịu dàng.
"Mẹ kiếp!" Lương Linh nguyền rủa. Cậu nhớ cách âm hộ của Đỗ Hà bóp nghẹt thành viên cứng cáp của cậu. Cậu ấy bắt đầu vuốt ve một cách nhanh hơn, thỉnh thoảng dừng lại để vuốt ve đầu thành viên của cậu ấy bằng ngón tay cái. Lương Linh vuốt ve nhanh hơn lần này, vẫn tưởng tượng Đỗ Hà sẽ thổi cậu ấy như thế nào. Ôi! Cậu nhớ chiếc lưỡi Đỗ Hà đùa giỡn với những điểm nhạy cảm của cậu.
"Trời ạ! Đỗ Hà chết tiệt!" Lương Linh lại chửi thề. Cậu cảm thấy thành viên của mình nhói lên và cứng lên nhiều hơn.
"Mẹ kiếp Hà-ahh mẹ kiếp ugghhnng." Lương Linh lại rên rỉ .Cậu từ từ vuốt ve thành viên của mình, tận hưởng cực khoái của mình.
Sau khi đạt cực khoái, Lương Linh chộp lấy điện thoại và xem giờ. Cậu ấy trễ cuộc họp. Tuyệt vời.