"Hoàng Nhân Tuấn cậu không đùa đấy chứ?!"
Từ đầu dây bên kia truyền sang tiếng hét thấu tận trời cao của bạn thân, âm lượng to hết cỡ như muốn xé toạc ống nghe đâm thẳng vào màng nhĩ, cách cái màn hình mà Hoàng Nhân Tuấn cũng cảm nhận được sự chấn động và không dám tin của đối phương. Nếu như lúc này hai người ở cùng một không gian, sợ rằng đối phương sẽ xông tới túm cổ áo cậu chất vấn cậu nằm mơ giữa ban ngày hay là chưa tỉnh ngủ, hoặc bị thứ gì đó đập cho hỏng não rồi.
"Cậu điên rồi à!!!"
Đèn tường chiếu sáng một góc nhỏ bàn học, mặt bàn rộng bị tài liệu sách vở và thiết bị quay chụp chiếm giữ, đồ trang trí và dụng cụ nhỏ thì là tận dụng khoảng trống đặt vào. Nhưng không khó nhận ra chủ nhà là một người rất tỉ mỉ, mặc dù nhiều đồ nhưng cả bàn học ngăn nắp gọn gàng, mọi đồ vật đều được phân loại, thoạt nhìn không hề bừa bộn lộn xộn, trái lại, dưới ánh đèn vàng ấm trông còn khá ấm cúng và thoải mái.
"Tôi không đùa." Hoàng Nhân Tuấn gập máy tính lại, trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh ổn định mà hết sức nghiêm túc: "Tôi sắp kết hôn rồi."
Cuối cùng, như sợ chưa đủ sức thuyết phục, cậu còn dụng tâm bổ sung một câu: "Thật đấy."
Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong dự đoán, Hoàng Nhân Tuấn hiểu rất rõ tâm trạng cậu ấy. Nếu đổi lại là mình, nghe được tin thằng bạn thân quen biết nhiều năm ế từ trong trứng tự dưng tuyên bố mấy tháng nữa sẽ kết hôn, cậu cũng sẽ hiển nhiên cho rằng đối phương chắc chắn đang nổi điên.
Trong mắt tất cả những người quen biết xung quanh, Hoàng Nhân Tuấn là một tinh linh tự do tự tại trong thế giới riêng của mình, không bị bất cứ gian truân trắc trở hồng trần nào trói buộc.
Đương nhiên, chính cậu cũng nghĩ như vậy.
Hoàng Nhân Tuấn biết, so với đa phần mọi người bận rộn hối hả trên thế giới này, cậu đã rất may mắn rồi. Gia đình có điều kiện, bố mẹ chỉ có một người con trai là cậu, chẳng có yêu cầu gì về cuộc sống của cậu ngoại trừ bình an vui vẻ, để mặc cho cậu thoải mái làm điều mình thích. Vì thế sau khi tốt nghiệp đại học, cậu không cần nhức đầu lo lắng chuyện công việc và tiền nong như các bạn học khác, mà tự thuê một căn hộ nhỏ làm thành studio, trở thành một người làm tự do, thích sống thế nào thì sống thế ấy.
Vì thích sáng tạo, phần lớn thời gian Hoàng Nhân Tuấn đều ở tại studio, hội họa, âm nhạc, viết lách, cắt sửa video, hầu như cái nào cậu cũng vọc vào, còn chạy một tài khoản chuyên đăng vlog, thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống thường ngày. Một cuộc sống ung dung tự tại, có thể nói là thần tiên gặp cũng phải thốt lên ngưỡng mộ. Vì thế bất kể thế nào người ở đầu dây bên kia cũng không thể tin được cậu lại tự tìm đường chết chạy đi đào nấm mồ hôn nhân.
Hoàng Nhân Tuấn tốn gần mười phút nói rách cả miệng, cuối cùng cũng khiến cho soulmate tin là cậu đang nghiêm túc trình bày sự thật, chứ không phải là trò đùa ngày Cá Tháng Tư đến muộn.
"Được, tôi tạm thời coi như cậu sắp kết hôn. Vậy thì vấn đề đến đây, con lợn sắp nhổ cải thảo của tôi là ai?!" Nói đến đây, Lý Khải Xán khó dằn kích động, thậm chí chưa đợi Hoàng Nhân Tuấn mở miệng, cậu ấy đã bắt đầu quở trách.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NaJun | Dịch] [ABO] Duyên trời tác hợp
Fanfiction• Tác giả: Yeliliang_003 • Thể loại: ABO, hiện đại, hôn nhân sắp đặt, cưới trước yêu sau, có (nhiều) H • Độ dài: 20 chương + 02 ngoại truyện • Nguồn: https://weibo.com/u/7842614888 • Người dịch: xiaoyu212 Truyện được dịch và chia sẻ với mục đích phi...