"Jack!!"
Tôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, có tiếng ai đó đang gõ cửa nhà tôi.
À mà nó còn chẳng phải gõ nữa mà là đập cửa luôn rồi, cánh cửa bị một lúc đá mạnh làm cho văn ra. Tôi nhìn qua, Norton và Eli chạy vào, vẻ mặt đầy sự lo lắng nhìn vào hướng tôi."Naib! Mày làm gì mấy ngày nay vậy?!"
"Má thằng chó, mày không bắt máy, mày biết tụi tao đã xém báo cảnh sát rồi không!?" _ Norton lao lại chỗ tôi ngồi, kéo mạnh để xách cổ áo tôi lên đối diện mặt cậu ta.
Hai thanh cảnh sát túc trực ở nhà của tôi cũng nhào vô, khó khăn mà kéo Norton ra khỏi chỗ tôi.
Tôi nhìn qua cửa sổ, sự phản chiếu nhợt nhạt trên tấm kính cho thấy sắc mặt tôi không ổn cho lắm, tôi lại nhìn qua hai thằng bạn. Chẳng muốn nói gì cả, có một thì tanh nồng ở đâu đó, tôi biết chắc đó là máu.
Tôi nhìn vào lòng bàn tay, có một vết khứa nhỏ, không sâu nhưng đủ để máu chảy ra.
Nhưng tôi lại không biết nên làm gì cho đến khi Eli tát vào mặt tôi."Naib!!" _ cậu ta hét to vào mặt tôi, cái khăn bịt mắt đã được gỡ xuống. Cậu ta siết chặt chiếc khăn đến nhăn nhúm, cậu ta giữ nó kĩ lắm.
Tôi biết mọi chuyện đã tệ hơn kể từ lúc Eli tát tôi, cậu ta chẳng đánh ai bao giờ cả.
Ngoại lệ duy nhất là khi cậu ta đang cố cứu lấy cái gì đó, và cái đó ở đây là tôi."Eli..." _ tôi gượng cười.
Hai vị cảnh sát kia đã đi ra ngoài, Norton đi lấy hộp cứu thương.
Eli Clark ngồi sụp xuống kế bên tôi, biểu cảm như muốn buôn bỏ tất cả."Naib... Đưa tay đây, tao băng lại cho." _ Norton cầm cái hộp cứu thương, cũng ngồi xuống cái ghế.
Biểu cảm của chúng nó làm tôi phì cười.
"Mày cười cái gì." _ Eli nói, vẫn không muốn nhìn tôi.
"Chúng bay như hoán đổi linh hồn cho nhau vậy, cười chết mất." _Tôi cười nghiêng ngả.
"Ngồi yên coi thằng kia!" _ Norton dựt cánh tay tôi lại.
Cánh cửa mở ra lần nữa rồi lại đóng vào, là Aesop Carl.
"Sốp? Bộ mày định nhờ nó tẩm liệm cho mày bây giờ luôn hả Naib ?" _ Giờ mới đúng là tên Norton ngứa đòn rồi.
"Cho cả mày nữa đấy Norton, dạo này tao thấy mày hơi vạ miệng. Hay là nhiều hơn nhỉ?"
Norton im lặng nhìn qua Aesop với vẻ miễn cưỡng.
Đã rất lâu, rất rất lâu rồi kể từ khi tôi thấy cả nhóm tụ tập đông đủ thế này, thật hoài niệm làm sao. Tôi bất giác mỉm cười nhẹ, Norton quay ra và nhìn thấy tôi cười gây ngốc ở đó nhìn cả đám.
"Gì vây thằng dở hơi này, ngủ cho cố vô rồi úng não rồi hay gì?" _ Gã ta đánh đầu tôi một cái đau điếng.
"Chó mày Nỏ!? Thứ nhất, lâu lâu mày phải để tao hoài niệm tí, cả đấm lấu lâu mới đông đủ mà thằng chó kia. Thứ hai, Aesop Carl nghe rõ đây và cất đống đồ nghề của vào vào, tao chưa và càng sẽ không chết lúc này. Mầ nếu như có thì cũng sẽ chẳng để mày mổ não hay ấy bất kì thứ cơ quan nội tạng nào tromg người tao ra để mày nghiên cứu hay làm mấy trò quái dị đâu. Hiểu rồi chứ?"