Chương 3

183 25 9
                                    

Lại nói bên này Lý Liên Hoa sư đồ dịu dàng thắm thiết, một bộ tình thâm nghĩa trọng.

Tại chỗ Vạn Thánh Đạo, một người giấu ở dưới áo choàng màu đen, không đem bộ mặt công khai với thế gian.

Phong Khánh nhỏ giọng trấn an chủ thượng, người nọ hơi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ máu gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của Tất Mộc Sơn cùng Lý Liên Hoa, "Lão già chết tiệt kia cư nhiên còn sống. Ha ha..."

"Ta có thể giết lão một lần liền có thể giết lão lần thứ hai!" Người nọ mặt mũi quen mắt cỡ nào, chính là Thiện Cô Đao ẩn nấp bóng dáng mười năm.

Phong Khánh trung thành tận tâm, khuyên nhủ: "Chủ nhân, không gian này quỷ dị rõ ràng thiên về Lý Liên Hoa. Chúng ta giờ phút này nên ẩn núp, chờ đợi kỳ ngộ."

"Ta đã chờ đợi 10 năm rồi! Ngươi muốn ta tiếp tục chờ!" Thiện Cô Đao sợ động tác quá lớn bại lộ chính mình, không dám động thủ, lại thấp giọng gầm lên giận dữ, đem Phong Khánh mắng cẩu huyết đầm đìa.

Giấu ở trong đám người, động tĩnh của Thiện Cô Đao bên này cũng không bắt mắt. Lý Liên Hoa vừa giải độc xong, theo lý thuyết sẽ không cảm thấy hàn ý mới đúng. Nhưng sau lưng y lại mơ hồ phát lạnh, luôn cảm thấy có người nhìn trộm mình.

'Là sư huynh sao?' Lý Liên Hoa rũ mắt, Tứ Cố Môn đều tới nơi này, y không tin hết lần này tới lần khác lại bỏ sót Thiện Cô Đao.

Phương Đa Bệnh tìm được Thắng Châu Giáp, trong lòng nhận định Lý Liên Hoa có liên quan đến Kim Uyên Minh. Hơn nữa đặc điểm tương xứng với Dược Ma, càng muốn đuổi kịp Lý Liên Hoa, bắt y trở về Bách Xuyên viện, đem đủ loại chỗ bất thường trên người y lột trần.

Nhưng công tử nhà giàu nay lại nghèo ngay cả một chén mì chay cũng không gọi nổi.

Bên trong khách điếm Ngọc Thành, Phương Đa Bệnh dương dương đắc ý vạch trần thân phận Dược Ma trên bàn cơm, Lý Liên Hoa không nói gì lắc đầu, tiểu tử này thật sự là cho hắn vài phần màu sắc liền dám mở phường nhuộm.

Ai đã dạy cậu ta lý luận về việc điều tra vụ án như vậy? Không có bất kỳ logic nào để nói, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!

Chân chính Dược Ma ở dưới ghế, cười lớn nhạo báng.

"Phương công tử, lão phu thành danh tuổi đã lục tuần, mười năm trôi qua, làm sao có thể cải lão hoàn đồng?"

"Suy luận này của ngài, là không có đầu óc đi?"

Dược Ma nhìn ra được Tôn thượng đối với Phương gia thiếu gia này không có hảo cảm gì, trong lúc nói chuyện càng tỏ ra càn rỡ, thấy mặt mày Tôn thượng lạnh băng cũng không ngăn trở, trong lòng yên ổn.

Dương Quân Xuân không khỏi đồng ý, "Đúng vậy, Lý môn chủ nhìn qua có rất nhiều điểm chung với Dược Ma, nhưng nếu cẩn thận suy đoán, những điểm đáng ngờ này đều không thể thành lập."

Phương Đa Bệnh xấu hổ đỏ mặt, không nghĩ tới không gian đem toàn bộ suy đoán lúc hắn chưa trưởng thành phóng ra, trong lúc nhất thời nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được người giúp hắn nói chuyện.

QT. [Xem ảnh thể] Liên Hoa Lâu - Nhân tâm duy nguy (Địch Hoa)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ