39. Mặc kệ sinh tử

81 7 0
                                    

"Cho nên, ngươi liền trả thù ta." Lăng Vi nhìn Thanh Hư nói.

Năm đó khi nói lời kia, Lăng Vi cùng Thanh Hư giữa họ vẫn là sư huynh đệ bình thường.

Lăng Vi khi đó vẫn luôn trộm chú ý Thanh Hư.

Mà ngày đó Thanh Hư tự tay diệt toàn bộ gia tộc ông, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức làm cho cả Tu chân giới đều phải ghé mắt nhín.

Phải biết rằng gia tộc Thanh Hư cũng là một thế gia tu chân không nhỏ.

Lúc ấy, những môn phái khác tự xưng là chính đạo tông môn đều tìm tới cửa để giết Thanh Hư, dù sao thì hành động này đã vượt qua giới hạn của chính đạo, hơn nữa chưa từng có tiền lệ.

Cuối cùng là sư tôn của Thanh Hư, tông chủ Quy Nguyên Tông năm đó đã cực lực bảo vệ ông.

Lăng Vi lúc ấy cũng nhờ gia tộc của mình giúp một chút.

Chỉ là giết người có quan hệ huyết thống so với giết người khác chung quy thiên phạt lại càng nặng hơn, cho nên hắn mới ngăn cản Thanh Hư, làm trò trước mặt hắn nói câu nói kia.

Lúc ấy Thanh Hư chỉ cười lạnh một tiếng.

Từ đây giữa bọn họ liền không còn có bất luận tiếp xúc gì.

Thẳng đến khi......

Lăng Vi nhắm mắt, sau đó miễn cưỡng mở miệng nói: "Bao gồm những lời mà ngươi nói vào hôm phân tịch đó, cũng là ngươi đang trả thù ta."

Thanh Hư chậm rãi quay người lại, một lúc sau mới nói: "Đúng vậy."

"Toàn bộ đều ở đó phải không?" Lăng Vi hỏi.

Thanh Hư lần này không nói chuyện, nhưng ngón tay lại hơi siết chặt.

Lăng Vi chậm rãi mở miệng: "Thì ra là vậy."

Thanh Hư vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhắm mắt lại không đáp lời.

Không biết qua bao lâu, Lăng Vi mới tiếp tục mở miệng nói: "Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi tàn nhẫn độc ác, ta biết đây là cách làm của ngươi, ta chỉ là muốn... Ngươi có thể nhìn vào ta."

"Trong mắt ngươi chỉ có sư tôn ngươi, tông môn, còn có tất cả các sư huynh đệ. Từ đầu đến cuối ánh mắt của ngươi cũng chưa bao giờ dừng trên người Lăng Vi ta, sợ là tiểu sư đệ ở trong lòng ngươi đem so với ta càng quan trọng hơn nhiều."

Tiểu sư đệ đó là hiện tại phong chủ Vạn Linh Phong.

Lăng Vi rũ mắt xuống, cầm lấy tách trà lạnh lẽo, giống như đang cố gắng che giấu nỗi bi thương không thể kìm nén trong đôi mắt.

Nghe được Lăng Vi phía sau nói, Thanh Hư trong mắt xẹt qua một tia giãy giụa.

Hắn khi đó thực sự rất ít khi nhìn vào Lăng Vi.

Đó là bởi vì khi bốn mắt nhìn nhau ông lại không khỏi nhớ tới lời nói năm đó của Lăng Vi, cảm thấy tay mình dính đầy huyết tinh. Đặc biệt là trước mặt Lăng Vi một thân tu vi trong sạch, ông càng cảm thấy chính mình thật dơ bẩn vô cùng.

Nhưng ông không có cách nào, ông phải bảo vệ chính mình.

Ông không giống như là Lăng Vi cùng với các sư huynh đệ khác, bọn họ đều có sự bảo hộ của phụ mẫu cùng gia tộc.

Nhưng ông không có.

"Kỳ thật hai ngàn năm qua ta cũng từng xuất ngoại, ta nhìn thấy ngươi thu một đồ đệ, ngươi thực nghiêm túc mà làm bảng chữ mẫu cho hắn." Nói đến đây Lăng Vi buông chén trà xuống, bình tĩnh nói: "Ngươi tuyệt tình...... Trước nay cũng chỉ đối với một mình ta."

Không khí dần dần yên tĩnh trở lại.

Thanh Hư ánh mắt run lên, sau đó nhẹ giọng nói: "Cho nên, chúng ta nguyên bản đã không thích hợp, Lăng Vi."

Ngón tay Lăng Vi cứng đờ.

Thanh Hư tiếp tục nói: "Hôm nay đem tất cả chuyện hết thảy đều kết thúc đi."

Những lời này làm ngực Lăng Vi đau nhói lên.

Hắn không có trả lời, mà là thanh âm nghẹn ngào nói: "Năm đó vì cái gì lại muốn cùng ta phân tịch? Ta muốn biết chân chính nguyên nhân."

Thanh Hư tạm dừng.

Lăng Vi tiếp tục ép hỏi: "Nói cho ta biết."

Thanh Hư đạo tôn trầm mặc sau một lúc lâu, bởi vì ông không biết nên nói như thế nào.

Năm đó, Thanh Hư kỳ thật căn bản không nghĩ tới sẽ hợp tịch cùng Lăng Vi.

Khi đó, Lăng Vi rất ít cùng hắn nói chuyện, cho dù là chính mình chủ động bắt chuyện, hắn cũng là mím môi ánh mắt dao động nhìn xa xăm.

Thanh Hư cho rằng hắn là khinh thường làm bạn với mình.

Rốt cuộc hắn đã nói những lời đó trước đây.

Nhưng ông biết chính mình bị hao tổn linh căn, căn bản không có biện pháp đột phá Nguyên Anh kỳ tới hóa thần, cho nên hắn chỉ có thể mặt dày xông lên.

Sau này cùng Lăng Vi quen thuộc đã một khoảng thời gian, ông liền nghĩ đến việc tìm thời gian nào đó đối phó hắn.

Nhưng Lăng Vi thập phần bảo thủ bướng bỉnh.

Tỷ như có lần vào bí cảnh rèn luyện bọn họ trúng một loại độc nào đó, yêu cầu song tu mới có thể giải độc.

Thanh Hư vốn nghĩ rằng Lăng Vi sẽ đồng ý.

Kết quả, hắn kiên trì hao phí linh lực, cố nén thống khổ cũng tuyệt không vượt qua Lôi Trì* một bước.

(*ví như không dám vượt qua một phạm vi nhất định)

Còn vẻ mặt đạm mạc mà nói cho mình, rằng hắn sẽ không phát sinh quan hệ cùng người khác trước khi hợp tịch, cho dù là chết.

Cuối cùng, chỉ đành trực tiếp đánh hắn hôn mê.

Chờ khi Thanh Hư tỉnh lại, Lăng Vi vẫn vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi bất động ở chỗ kia.

Vì thế Thanh Hư không có cách nào.

Qua một đoạn thời gian sau ông dò hỏi Lăng Vi có nguyện ý cùng ông hợp tịch kết làm đạo lữ không.

Lúc ấy, ông không nghĩ rằng Lăng Vi sẽ đáp ứng.

Bởi vì, ông vẫn luôn cho rằng Lăng Vi là chướng mắt ông, ông chỉ là muốn giãy giụa lần cuối cùng một chút.

Không được thì tính cách khác.

Ai có thể nghĩ là Lăng Vi lúc ấy thế nhưng lại đáp ứng.

Mà một đáp ứng này của hắn liền thay thế bằng việc Thanh Hư đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống được vào thời điểm đó, cho nên liền như vậy thuận lý thành chương mà hợp tịch.

Mặc dù tư thế động phòng ngày đó làm cơ thể ông ăn lỗ nặng.

Nhưng nghĩ đến là chính mình thực có lỗi với hắn, cho nên Thanh Hư cũng cam chịu.

Ông biết tính tình Lăng Vi thuần tịnh.

Cho nên hắn nghĩ hợp tịch trong một hai năm rồi sẽ tìm cái cớ nào đó phân tịch, khi đó cũng dễ dàng chấp nhận hơn chút. Rốt cuộc, ngay cả khi không suy xét đến điều này, cũng cần phải ước lượng xem xét thế gia tu chân- Cổ gia sau lưng Lăng Vi.

Nhưng ông không nghĩ tới chính là thân thể chính mình sẽ là thứ đầu tiên chống đỡ không được.

Bởi vì tuổi còn nhỏ đã gặp quá nhiều thương tổn.

Cho nên theo bản năng Thanh Hư rất phòng bị người khác, chỉ cần buổi tối có người ở cùng phòng với ông, ông đều sẽ đề cao tinh thần đề phòng, ngoại trừ sư tôn đã nuôi nấng ông từ nhỏ đến lớn.

Cho nên suốt một tháng sau hợp tịch Thanh Hư hoàn toàn không ngủ.

Ông luôn lo lắng Lăng Vi sẽ giống những người khác đợi khi ông thả lỏng đề phòng sau đó ra tay tấn công, cho nên vừa ngủ gật chút thôi liền sẽ bừng tỉnh.

Cuối cùng ông không thể chịu đựng được nữa.

Tuy rằng khi tu luyện một tháng không ngủ cũng có thể, nhưng đó là tu luyện, nguyên thần trong lúc đó vẫn có thời gian nghỉ ngơi.

Mà không phải như ông thời thời khắc khắc phải duy trì trạng thái đề phòng cảnh giác.

Trong thời gian đó, ông thống khổ tột cùng, thậm chí thường xuyên ho ra máu do tinh thần kiệt quệ.

Ông rất mệt mỏi.

Cho nên sau khi Lăng Vi ra cửa một chuyến trở về ông liền trực tiếp nói với hắn chuyện phân tịch.

"Vì cái gì?" Lăng Vi tiếp tục hỏi.

Thanh Hư nhắm mắt.

Ông chậm rãi nói: "Không có vì cái gì, chẳng qua ta chính là lợi dụng ngươi mà thôi, vì nguyên do gì có quan hệ sao?"

Lăng Vi căng thẳng siết chặt tách trà.

"Đến nỗi vì cái gì chính là ngươi lựa chọn, có thể là bởi vì ta chán ghét ngươi luôn ra vẻ làm một bộ dáng nho nhã tuyệt trần chính nhân quân tử, làm người nhịn không được muốn kéo ngươi xuống làm nhiễm bẫn, mà trên thực tế ta cũng đã làm rồi."

Lời nói lạnh băng tuyệt tình làm sắc mặt Lăng Vi biến đổi, hắn chợt nắm lấy cổ áo Thanh Hư, ánh mắt âm ngoan nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Thanh Hư đạo tôn dường như không có cảm nhận được luồng áp lực quanh thân kia.

Ông nhìn chăm chú vào Lăng Vi, gằn từng chữ:"Ngươi không nghe lầm, ta từ đầu đến cuối vẫn luôn là lợi dụng đùa bỡn với ngươi, ngươi hiện tại vừa lòng?"

Mu bàn tay Lăng Vi trở nên trắng bệt, hốc mắt đỏ bừng.

Uy áp thuộc về Độ Kiếp kỳ tràn ngập trong mỗi một góc ngách, căng thẳng đến mức dường như giây tiếp theo liền sẽ nứt toạc ra.

Mà Thanh Hư người bị đẩy đến chân tường đã sớm không chịu nổi uy áp này.

Nhưng ông kìm nén huyết tinh trong cổ họng xuống.

Chỉ là vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tình mà nhìn khuôn mặt Lăng Vi.

Một hồi lâu sau, Lăng Vi mới khống chế được đôi tay đang run rẩy của mình, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi chán ghét tính cách này của ta, hà tất gì cũng nuôi ra một vị đệ tử như ta."

Một số khía cạnh nào đó của Ngôn Tẫn quả thật tương tự như Lăng Vi, không chỉ là cách cư xử mà còn có sở thích cũng giống hắn.

Đều không sai biệt lắm.

"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách so sánh cùng đồ nhi ta sao?"

"Ngươi xem lại ngươi là thứ gì?"

"Lăng Vi, đừng bày ra bộ dáng như vậy, làm ta thật sự thương hại ngươi."

Chỉ nghe ' bang ' một tiếng, thanh âm của bàn tay lạnh lùng xẹt qua bầu không khí tĩnh mịch.

Lăng Vi cho một cái tát vào mặt Thanh Hư.

Thanh Hư bên mặt bị Lăng Vi tát, khóe miệng đều tràn ra máu.

Không khí yên lặng lạ thường.

Thanh Hư chậm rãi quay đầu lại, hắn nhìn Lăng Vi nói: "Đã hết giận chưa?"

Nói xong, Thanh Hư liền từ dưới thân Lăng Vi rời đi, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn nói: "Một bạt tai hôm nay coi như là trả hết ân oán trong quá khứ, ngày sau...... Không cần quan tâm sinh tử của nhau, ngươi ta, không cần gặp lại nhau nữa."

Tiếp theo Thanh Hư liền mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ còn lại nơi đó, Lăng Vi nhìn bàn tay chính mình đã đánh Thanh Hư kia đôi mắt ngơ ngẩn rơi lệ.

Thẳng đến khi hơi lạnh thấu xương ngoài của lùa vào, Lăng Vi mới dần dần hoàn hồn.

Hắn từ từ siết chặt hai bàn tay, hốc mắt dần dần tràn ngập nước mắt, sau đó từng chút một lăn dài trên má.

*

Lúc này, Thanh Hư đã chạy tới dưới chân núi, lại dừng bước nghỉ chân.

Ông quay đầu lại nhìn Tuyết Phong lạnh như băng, trong mắt tràn đầy thâm trầm cùng u uất mà chính ông cũng không nhận ra.

Lăng Vi.

Thanh Hư mấp máy môi.

Đây là...... Điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi.

Quên ta đi.

Sau khi tự đáy lòng lầm bầm nói với chính mình, Thanh Hư đạo tôn liền tiếp tục hướng tới bên ngoài Bình Cơ Phong mà đi.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ông đi rất chậm.

Hơn nữa còn không dùng linh lực.

Nhưng đường dù có xa đến đâu cũng sẽ có điểm cuối, huống chi chỉ là một ngọn linh phong, cho nên rất mau đã đến kết giới.

Lúc sắp bước ra khỏi Bình Cơ Phong, Thanh Hư còn đứng ngây người ở đó một hồi lâu mới nhấc chân.

Bình Cơ Phong cách chủ phong của ông cũng không tính là gần lắm.

Vốn dĩ Thanh Hư đạo tôn có thể dùng linh phù rời đi, nhưng trùng hợp là ông lại không mang theo.

Mà phế phủ vừa mới bị uy áp của Lăng Vi chấn vỡ cũng đang bắt đầu đau lên, sắc mặt của ông dần dần trắng bệch.

Cuối cùng, Thanh Hư đạo tôn miễn cưỡng đi đến khu rừng rậm phụ cận nơi Vạn Linh Phong liền ngừng lại, ông dựa vào gố cây đã truyền tin nhắn cho sư đệ.

Phong chủ Vạn Linh Phong sau khi nhận được tin truyền tới liền lập tức chạy tới.

Hắn nhìn thấy bộ dáng Thanh Hư đạo tôn tức khắc hoảng sợ, sau đó vội vàng chạy qua nâng ông dậy, cũng lấy linh đan, nói: "Đã xảy ra sự tình gì? Sư huynh ngươi như thế nào lại bị thương?"

Thanh Hư đạo tôn dùng đan dược sư đệ đưa cho sắc mặt đã tốt hơn một chút.

Mà lúc này phong chủ Vạn Linh Phong đang cực kỳ tức giận.

Hắn căm giận nói: "Chưởng môn sư huynh, rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?! Nói cho ta biết, ta đi báo thù cho ngươi!"

Thanh Hư đạo tôn không nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn hắn.

Phong chủ Vạn Linh Phong nhìn nhìn chưởng môn sư huynh, lại nghĩ nghĩ, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "...... Chẳng lẽ là Lăng Vi sư huynh?!"

Thanh Hư đạo tôn ' ừm ' một tiếng.

Trong nháy mắt lửa giận của phong chủ Vạn Linh Phong toàn bộ biến mất, hắn ấp úng nói: "Kia...... Kia vẫn là bỏ đi, chưởng môn sư huynh ta đỡ ngươi đi vào trong nghỉ ngơi?"

Thanh Hư đạo tôn đầu tiên vận khí chữa thương một chút, tiếp theo mới trầm giọng nói: "Việc này không thể lộ ra."

Phong chủ Vạn Linh Phong lập tức nói: "Ta biết."

Mới vừa nói xong, Phong chủ Vạn Linh Phong đột nhiên dừng lại, dường như là nhận được cái gì truyền âm tới.

Chờ khi hắn định thần lại Thanh Hư mới hỏi: "Như thế nào?"

Phong chủ Vạn Linh Phong nhìn nhìn chưởng môn sư huynh, mím môi sau đó nói: "Lăng Vi sư huynh vừa mới truyền âm cho tất cả các sư huynh. Hắn muốn tấn giai Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, sẽ bế quan không thể rời phong, bất luận sự tình gì cũng đừng quấy rầy, có việc có thể tìm Đoạn Di."


Tác giả:
Lăng Vi kỳ thật đã sớm có thể tấn giai đỉnh phong, nhưng hắn không yên lòng Thanh Hư, bởi vì hắn cảm giác được Thanh Hư thọ nguyên đã sắp hết.

Hắn thật là một đạo lữ thực tốt ≥﹏≤

Mà sư tôn, ông là một người rất bình tĩnh cơ trí, so với Lăng Vi thì thành thục hơn nhiều. Tu vi của ông thật là không có biện pháp cùng Lăng Vi ở bên nhau, cho nên ông cũng không có khả năng ích kỷ mà kéo Lăng Vi bồi ông cùng chết.


Sau Khi Đại Sư Huynh Mất Trí NhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ