2. Ngày đó

3.9K 281 30
                                    

Nắm tay kéo em lên trên tầng, mở cánh cửa ra liền thấy có một thân đen lớn đang ôm Phuwin vào, anh chính là người cứu Phuwin lúc nãy, bây giờ anh đã cởi lớp khẩu trang ra.

Naravit thấy Natachai tới định gỡ mình ra khỏi Phuwin thì chặn tay lại, đá mắt với Joong nhằm để Joong kéo em ra.

"Nhóc này lúc nãy đau lắm, giờ mới ngủ được đó. Cậu làm nhóc thức thì tự đi mà dỗ".

Natachai nhìn vết thương của em đã được băng bó kĩ càng thì mới an tâm.

Em thương Phuwin hơn bất cứ thứ gì cả. Lý do ư?

Em còn được sống trong hạnh phúc đến khi lên 3 tuổi, còn Phuwin thì làm gì có được phúc phận đó.

Năm đó, khi Phuwin mang tiếng là đứa trẻ xui xẻo khi vừa sinh ra đã khiến cho ông nội lâm bệnh nặng. Liền bị bà nội tra tấn tinh thần, ép ra khỏi nhà. Mẹ em lại không thể bỏ gia đình chồng mà đi được vì thời đó như vậy là "loại không ai dạy".

Đành đưa cả hai đến ở với bà ngoại. Với Dunk cả Phuwin lúc nhỏ, bà ngoại là thế giới. Khi Dunk tròn 18 thì thế giới không còn bà ngoại.

Do đó mà Natachai thương Phuwin hơn bất cứ thứ gì khác. Em cũng không muốn hận ba mẹ, ông bà của mình. Qua rồi cho nó qua đi.

Sau đó tên "khốn nạn" ôm em lúc nãy lên tiếng.

"Chắc em cũng biết chúng tôi mà đúng không?"

"Tôi cứu em một mạng, nó cứu Phuwin một mạng. Nhất định phải trả".

Sẽ trả. Trong cái xã hội ngầm này Natachai ghét nhất là thói vong ân bội nghĩa.

Nhưng trả thế nào thì em không biết vì người đàn ông này rất ghê gớm. Toàn đi những bước em không ngờ được. Liệu hắn ta sẽ đơn giản là lấy lô hàng này và thả em đi?

"Tôi muốn cùng với em trong các phi vụ sau này".

Joong Archen đưa đôi mắt lên nhìn em tạo cho em sự tin tưởng đối với bản thân mình. Xin phép cho Archen biện minh:

Hắn có thể là con sói ranh ma trong mắt kẻ khác nhưng lúc bây giờ là hoàn toàn chân thành với Natachai, không biết ai đó có nhìn ra không?

"Anh nói cái gì thực tế chút đi. Một lão đại như anh mà lại cần cùng tôi thực hiện phi vụ sao? Haha".

"Nếu anh muốn mượn tay tôi để đạt được mục đích của anh thì xin lỗi tôi không cần".

Khá khen cho cậu con trai vừa tròn 23 tuổi, bản lĩnh lại lớn đến như vậy. Archen nhìn người không sai rồi.

"Em đang một mình trong khu của tôi đó. Không sợ sao?"

"Vậy anh bắn tôi đi rồi tôi sợ cũng không muộn mà".

Nếu đã muốn bắn thì chết thôi.

"Em lại không tin tưởng tôi sao? Được rồi, thời gian sẽ trả lời cho em".

Và thời gian đã cho em câu trả lời đúng đắn nhất. 3 năm từ khi gặp hắn, em không còn đi ngủ trong cảnh giác. Giao dịch với tâm thế có thể chết bất cứ lúc nào.

Bởi vì người mà bọn chúng có chết cũng không dám động đang âm thầm bảo vệ em.

_________
Hiện tại, quán Bar 03

| joongdunk | trở về với emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ