4. sẽ luôn

256 39 1
                                    


trong căn phòng ngập mùi thuốc của bệnh viện, hương trà mật ong vẫn thoang thoảng nơi mũi park hanbin, khiến hắn phải dùng tay chắn trước mặt, tránh để lộ thèm muốn với taerae trước mặt vị bác sĩ điều trị, dẫu cho vị nọ là người quen và đã biết quá rõ kiểu của hắn.

"sao mày phải che mũi đấy?"

"hương pheromone của taerae vẫn đang không thể kiểm soát, tao sợ mình làm hại em."

"èo ôi, hanbin nhà ta mà cũng biết xót trai nhà người ta cơ đấy."

vị bác sĩ quen nói xong thì khẽ khúc khích, không ngờ nay lại thấy hanbin bạn anh vào vai một tên alpha "tử tế".

nhìn về phía taerae mắt vẫn nhắm chặt phía giường hồi sức, hơi thở gấp gáp của em cũng đang dẫn bình tĩnh lại. trong nghề đã lâu lên vị bác sĩ cũng đã hiểu mang máng vấn đề lúc này của em nhỏ kia, vừa lúc y tá đưa anh tệp kết quả chuẩn đoán của em.

Bệnh viện Y - kết quả kiểm tra
Kim Taerae
Cũ : Beta,không Pheromone
Mới : Omega,Pheromone trà mật ong

"chà, là trường hợp phân hóa lại đấy, mày cũng bạo phết nhỉ?"

"sao? mày nói thế là ý gì?"

park hanbin có chút rối bời, cau mày nhìn vị bác sĩ trẻ, vẻ mặt ngơ ngác hắn bày ra cũng đã nói lên rằng hanbin hắn rõ ràng chưa hiểu được ý của người nọ.

"nhóc đấy bị phân hoá lại thành omega,
và là do mày ép người ta quá."

"nhưng tao không làm gì?"

vị bác sĩ thở dài, phải nói tên park hanbin này ngốc hết phần người khác mất thôi.

"đợi tao nói nốt cái đi. do tiếp xúc và tin tưởng với alpha là mày quá nên bị phân hóa lại."

"với cả em nó có vẻ ưa chuộng pheromone của mày. ngốc cả đôi thật, chắc nhóc đấy còn không biết hương mình hay ngửi là pheromone của alpha cơ."

".."

park hanbin nghe hiểu, liền ôm mặt cúi xuống, để lộ bộ dạng chán nản, người khác nhìn vào có thể thấy rằng hắn đang có tỏ chút thái độ phiền phức khi nghe tin vừa rồi.

vị bác sĩ liếc mắt thoáng qua, lại hiểu rõ tên khốn bạn mình quá, là cái tên đểu cáng không muốn chịu trách nghiệm với ai đấy.

anh đẩy kính, lại thở dài tay đặt tệp hồ sơ xuống bàn,

"mày xem làm sao thì làm, ép người khác thành omega rồi bỏ rơi thì cũng thảm hại quá rồi đó."

"đợi nhóc đấy tỉnh là xuất viện được rồi."

để lại câu nói chỉ điểm hắn, vị bác sĩ cũng rời đi. trong tình huống này, đến bạn bè có chút thân thiết như anh cũng chẳng muốn thông cảm cho hắn.

park hanbin ôm mặt cúi gầm xuống, nhưng khóe môi đã không kiềm được mà nhếch lên, hắn cắn móng ngón cái, thầm khúc khích.

"thật tốt quá, giờ thì em khó mà thoát được khỏi anh."

hắn ngẩng đầu dậy. con cáo ranh ma nhuyển miệng cười rồi đứng dậy bước về phía giường em vẫn còn đang nằm. hắn nhìn xuống, ngay lúc ánh sáng có đủ và em đang say ngủ này đây, nốt ruồi ở đuôi mắt kia của em rõ mồn một trong đôi mắt hắn.

"rõ là em vẫn luôn ở đây."

park hanbin cuối nhẹ người, môi nhẹ đặt lên nơi đuôi mắt taerae, hôn lên nốt ruồi bé của em, nốt ruồi quen thuộc và đặc trưng khiến hắn nhận ra em.

hanbin nhớ rõ em nhỏ trước đây và viên kẹo được bọc xinh xắn bản thân vẫn còn giữ đến nay em đưa, rõ là hắn đã để ý nốt ruồi nơi đuôi mắt lẫn chiếc má lúm đồng tiền xinh xinh của taerae có phần quen thuộc khi trông thấy em trước cửa nhà khi vừa mở cửa, nhưng hắn chẳng thể chắc chắn.

chỉ khi sau thời gian dài tiếp xúc, cũng là thời gian hắn thấu hiểu em nhỏ kia hơn, hắn mới có thể khẳng định kim taerae chính là em nhỏ "te re" kia trong kí ức của hắn, hay là hi vọng nhỏ của hằn từ tận thuở ấy, là hi vọng mà hắn đã luôn chờ mong để được "bắt lấy" bấy lâu nay.

giờ phút này đây khi em ở trước mắt, còn biết em chẳng thể rời hắn ngay lúc này, thật sự khiến hắn không kiềm được một thứ cảm xúc vui sướng khó tả.

---

hanbin là người có trí nhớ tốt, đặc biệt là nhớ tới kim taerae thường xuyên hơn từ lúc em phân hóa lại thành omega.

lúc taerae nhận kết quả phân hóa lại, em hoảng cả lên vì chẳng biết bắt đầu từ đâu. các công việc bán thời gian, đơn giản nhất là ở cửa hàng tiện lợi cũng không cho phép omega trực ca đêm, nguy hiểm và quản lí chẳng chịu trách nhiệm nổi nếu có sự cố gì xảy ra.

taerae vốn chỉ là sinh viên, ngoài trực ca đêm thì em chẳng thể có thời gian rảnh nào khác để đi làm. càng khiến em tuyệt vọng hơn, chính là lời hứa của em với bản thân lúc mới chuyển lên thành phố, omega như em hiện tại khó mà không phụ thuộc một người đáng tin cậy hơn, dù chỉ là một chút niềm tin đáng đặt vào người đó.

giờ đây việc kiếm tiền và tiếp tục cuộc sống chốn thành thị ồ ạt này với em lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, nhưng đó là trong suy nghĩ của taerae.

quay về hiện thực đang xảy ra, taerae được park hanbin chăm như em bé, ngày đưa em đi học, trưa đúng giờ rước, đến tối chăm từng bữa ăn. cứ thế lập đi lập lại đến nay cũng đã được hai tháng tròn.

taerae hơi ngại khi thấy hanbin cứ luôn ân cần với em đến mức đấy, lại cảm thấy như mình mang ơn người anh này. ngồi trên bàn ăn hanbin đã chuẩn bị sẵn xong, khói nóng từ thức ăn mới nấu vẫn còn đang bốc lên, em chợt bật khóc.

"anh hanbin ơi, taerae bây giờ còn chẳng đủ tiền nhà tháng này cho anh, anh không cần đối tốt với taerae thế này đâu ạ."

mặt em mếu, cố kiềm lại nước mắt trong khi chẳng tài nào làm được, taerae lộ vẻ đượm buồn hiếm thấy. khiến hanbin xót xa như hàng nghìn con dao găm vào tim hắn, hi vọng của hắn lại đang chìm trong nỗi tuyệt vọng như hắn đã từng.

kim taerae từng xóe toạt đi giấy báo trên cửa kính bụi bậm, mang ánh sáng đến vực thẫm của park hanbin. còn hiện tại, cũng chính là park hanbin người thắp lên lại ánh đèn, mang kim taerae thứ gọi là hi vọng đồng thời xua đi phần nào của áp lực em vẫn tự đè nặng trên mình.

duyên phận thế nào, cả hai luôn là hi vọng duy nhất của nhau trong những tình cảnh nhọc nhằn và đáng sợ nhất.

hắn vội xích đến bên mà ôm em, tách trà mật ong được bao bọc quanh bởi hương lài ấm áp cũng là cái ôm trọn em trong lòng của hắn. vỗ lưng em nhỏ, park hanbin nhẹ giọng an ủi người đang thút thít trong lòng. bản thân hắn luôn tự biết rõ là từ lúc nào, và vì lý do gì,đã mặc định hắn phải chăm sóc taerae dẫu có việc gì xảy ra.

người nhỏ hơn cảm nhận sự dịu dàng của hắn, được đà càng khóc lớn, khiến hắn càng ôm em chặt hơn vỗ về mớ hỗn độn trong em lúc này đây. giống như giữ ánh nến cháy dẫu gió mạnh vẫn thổi qua, mà ánh nến ở đây cũng chính là hi vọng nhỏ cháy lập lòe của park hanbin. và chỉ khi nó cháy mãi như thế, hắn mới có cảm giác an lòng hơn phần nào.

"taerae à, không sao đâu. anh sẽ luôn ở đây, tận đến lúc em không cần anh nữa cơ."

end.

hanrae | trọNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ