Ngoại truyện 1: Mùi hương

79 7 0
                                    

Năm thứ ba sau khi Thời Ôn qua đời.

Khoa học kĩ thuật có tiên tiến đến đâu cũng không thể nào mùi hương pheromone ngày một nhạt nhòa kia nữa.

Thương Dữ mỗi ngày mỗi đêm đều mất ngủ, lo lắng, thậm chí luống cuống. Cứ nghĩ đến sự tồn tại của Thời Ôn đang dần biến mất hoàn toàn, anh ta càng hoảng loạn không yên. Anh ta gọi điện cho Viện Khoa học, thôi thúc bọn học nhanh chóng nghĩ ra cách lưu giữ lại mùi hương của Thời Ôn – Bây giờ anh ta dường như chẳng thể cảm nhận được bất cứ cảm giác nào chứng minh người ấy tồn tại nữa.

Nhân viên Viện Khoa học cũng rất hao tổn tâm trí, nếu như là người sống, họ còn có thể lấy pheromone trong huyết thanh để làm thành mùi hương. Bây giờ người chẳng còn nữa, muốn bọn họ lấy số pheromone còn sót lại từ chăn gối từng dùng để lưu giữ mùi hương suốt ba năm… đã là rất khó khăn rồi, hoàn toàn không có khả năng là vĩnh viễn.

Nhân viên nghiên cứu bất lực giải thích với Thương Dữ, nhìn thấy dáng vẻ Thương Dữ vẫn đang u mê không chịu tỉnh ngộ, đành nói: “Về việc bảo tồn mùi hương của ngài Thời Ôn, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ chỉ còn cách duy nhất là mô phỏng mùi hương của ngài ấy, ngài Thương cảm thấy thế nào?”

Thương Dữ mất ngủ thời gian dài dường như biến thành một người khác, đầu thỉnh thoảng lại đau nhức, tính cách biến thành lo âu dễ nóng giận, cứ nói chuyện là mang theo lửa – Thường giây trước đang lạnh mặt nói chuyện, giây sau liền có thể giận dữ đập phá đồ, người xung quanh đều trốn xa anh ta, cuộc sống của anh ta… trừ bỏ công việc cũng vì vậy mà càng thêm cô độc.

Nếu như Thời Ôn vẫn còn ở cạnh anh ta thì tốt rồi.

Luôn là vậy, chỉ có khi người đi rồi anh ta mới biết được sự quan trọng của đối phương.

Đã ăn quen đồ ăn nhà làm, hương vị ấm áp khi vừa bước chân về nhà, mùi hương Whisky nhàn nhạt ẩn trong hương hormone giả có mùi rượu rẻ tiền, đều đang vì thời gian trôi đi mà ngày một chiếm lấy cuộc sống của anh ta – Lúc đó anh ta lại không mảy may để tâm, chỉ đến khi Thời Ôn đã đi rồi, anh ta mới nhận ra những thứ bình thường bị xem nhẹ, đều đang hung hăng đánh trả lại vào những tháng ngày về sau.

Đến bây giờ, anh ta không chỉ khó đi vào giấc ngủ, kể cả không dễ gì mà vô tình ngủ mất, ở trong giấc mơ của mình… trước giờ cũng chưa từng gặp được Thời Ôn.

Anh ta thậm chí còn chưa từng giữ một bức ảnh nào của Thời Ôn.

Nhớ đến năm xưa Thời Ôn cẩn thận cắt ra tấm ảnh của hai người,  anh ta thấy đau buồn và khổ sở vô bờ – Để giờ đây, tựa như mỗi lần trước khi đi ngủ anh ta đều phải vuốt đi vuốt lại tấm ảnh đó mới có thể nằm xuống.

Thời Ôn…

Anh ta xem nhẹ Thời Ôn những mười năm ròng.

Người ấy sau cùng là tự sát mà chết, trước khi chết còn bị anh ta chán ghét cúp điện thoại.

Thời Ôn, trước đó bị hai loại pheromone xảy ra xung đột vô cùng bài xích, còn có chứng trầm cảm mức độ nặng.

Anh ta mới chính là tên đao phủ, giết đi người duy nhất trên thế giới này âm thầm yêu anh ta mà không cần nhận báo đáp gì.

(ABO) Không Ai Cứu Tôi - Hựu Lam Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ