Tôi và Cố Tư Vũ vốn không thích náo nhiệt nên đã quyết định ra vườn hóng mát. Lăng Bạch Ngôn cũng đang ở đây, chúng tôi bằng một cách ngẫu nhiên chạm mặt nhau. Nghĩ rằng chắc hẳn Lăng Bạch Ngôn có rất nhiều điều muốn nói với Cố Tư Vũ nên tôi và cô gái bên cạnh Lăng Bạch Ngôn cùng tránh đi.
Chúng tôi cứ bước từng bước chậm rãi nhưng không ai nói với nhau câu nào. Nhận thấy được bầu không khí đang trở nên khó xử, tôi định sẽ mở lời trước.
" Tôi là Lãnh Cơ Uyển. "
" Tôi tên Hân Nghiên. "
Cả hai chúng tôi đều đồng thanh. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy khiến cả tôi và cô ấy không khỏi bật cười. Tôi quay sang cô ấy, vui vẻ nói.
" Hóa ra cô là cô gái ở tiệm mì. "
Hân Nghiên nghe tôi nói vậy thì tỏ ra khá bất ngờ.
" Vì sao cô biết? "
Cô ấy hai mắt mở to, ngây ngô nhìn tôi khiến tôi bất giác cảm thấy ngại ngùng. Chợt nhớ đến những lời mà bản thân luôn muốn nói trực tiếp với cô gái của Lăng Bạch Ngôn, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, từ tốn nói.
" Từ lúc chúng tôi trở thành bạn của nhau, tôi chưa từng thấy cậu ấy hào hứng khi kể về một người con gái nào bao giờ. Mọi người đều cho rằng trái tim của Lăng Bạch Ngôn vốn rất lạnh, thậm chí bên trong đều trống rỗng cứ như một chốn không người. Nhưng thực chất, trái tim ấy chỉ là thiếu đi ánh lửa của tình thương mà thôi."
Ánh mắt của Hân Nghiên nhìn tôi cũng giống như tôi trong quá khứ khi nghe được nhìn lời tâm sự của Lăng Bạch Ngôn. Chỉ có điều bên trong ánh mắt ấy còn chứa đựng một thứ đặc biệt mà tôi không hề có. Đó là tình yêu.
" Cuối cùng thì trái tim của Lăng Bạch Ngôn cũng không còn lạnh giá nữa rồi. Cảm ơn cô, Hân Nghiên. "
Tôi mỉm cười nhìn Hân Nghiên, cảm thấy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn vì những điều cần nói cuối cùng cũng có thể nói ra rồi. Tôi thật tâm hi vọng rằng cô gái mà Lăng Bạch Ngôn lựa chọn có thể giúp cậu ấy lấp đầy những khoảng trống còn thiếu sót đang ẩn sâu trong lòng mình.
---
" Chủ tiệc mà lại trốn ở cái xó xỉnh nào đến giờ mới chịu xuất đầu lộ diện. "
Tôi chán nản nhìn Hàn Phong Thần đang vội vã chỉnh trang lại quần áo. Nhìn dáng vẻ lôi thôi của cậu ta là tôi đoán được từ lúc tiệc khai màn, cậu ta ở trên phòng cùng tiểu mỹ nhân nào đó đã hỗn loạn một trận linh đình.
" Hôm nay là sinh nhật tôi mà. Lãnh Cơ Uyển cậu để tôi thoải mái một chút nhé. Vã lại tôi cũng rất muốn cùng các cậu vui chơi, chỉ là có người lại không nỡ để tôi đi, nên... "
Hàn Phong Thần bắt đầu nũng nịu, tỏ vẻ bản thân đáng thương và ra sức biện bạch. Cố Tư Vũ chợt tiến đến, ghé sát tai Hàn Phong Thần thì thầm gì đó khiến cậu ta đột nhiên nhảy cẫng lên.
" Thật không thể tin được! Sự việc gây cấn như vậy tại sao lại không có tôi chứ! "
Nhìn biểu hiện của Hàn Phong Thần có lẽ đã được Cố Tư Vũ kể về chuyện ban nãy của Lăng Bạch Ngôn. Cậu ta vốn là người thích hóng chuyện thiên hạ, đặc biệt là chuyện của Lăng Bạch Ngôn. Bản thân bỏ lỡ một cảnh tượng chưa từng có như thế, trong lòng ắt hẳn đang rất tiếc nuối.

BẠN ĐANG ĐỌC
Thời Gian Của Chúng Tôi Là Vô Hạn
ActionCùng nhau trưởng thành Thời gian của chúng tôi là vô hạn Còn hơn cả tình yêu, đó là tri kỉ Bạn đang đọc truyện Thời Gian của Chúng Tôi Là Vô Hạn của tác giả Maria Heria. Lãnh Cơ Uyển là biên phiên dịch nổi tiếng. Sự nghiệp của cô tuy lừng lẫy nhưng...