CHAPTER 1: Hoa cát cánh

191 16 2
                                    

Có lẽ thói quen được ưa chuộng nhất trong ngày của Senju là ngắm bình minh. Cô sẽ tỉnh dậy khi báo thức kêu , nhoài người ra cửa sổ và nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi những tầng mây.Ban đầu chỉ là ngẫu hứng, tùy tiện muốn hít thở bầu không khí trong lành của sớm mai, sau này lại thành khó bỏ, nhiều khi trời đã sáng hẳn rồi mà cô vẫn nhìn chằm chằm theo quả cầu lửa rực rỡ kia mà quên mất thời giờ đã trôi qua khi nào. Cô nhìn thấy trong ánh sáng chói lòa ấy một màu sắc quen thuộc.

Senju nhớ cái màu tóc vàng ươm mà cô từng thấy đó, nhớ ánh mắt mang đầy vẻ cuốn hút và thú vị đó. Thật kỳ lạ, dù chỉ là mặt trời đang đi lên, nhưng cô lại thấy tim mình đập thật mạnh. Thình thịch..Thình thịch..Không phải máu cũng đang dồn lên não cô nhanh như cách bình minh làm bừng sáng bầu trời đó chứ? Dù không biết là vô thức hay cố ý, Senju biết má mình đang nóng ran, sương mai lành lạnh như đang làm mát gương mặt tựa trái cà chua của cô.

Cốc cốc. Ai vậy nhỉ?

*Cạch*

"Sáng rồi đó con nhỏ này. Mày làm gì mà mặt đỏ ửng thế kia? Ốm à?"

"Xì, em làm sao liên quan tới anh à? Đi ra đi!"

Thường thì sẽ như thế, ngày nào cũng vậy, Senju sẽ mải mê ngắm bình minh mà mặc kệ thời gian trôi, cuối cùng lại vì bị nhắc mà càu nhàu, cô không hề để ý mình đã lơ đãng tới mức nào.Vậy nhưng ông mặt trời làm cô thấy vui, nếu không được ngắm bình minh thì cô sẽ buồn chết mất.Kỳ lạ thật đấy.

Được một thời gian thì Senju cảm thấy lạ. Ban đầu là vui thích, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn chán. Lồng ngực vốn sẽ vì nhớ nhung mà loạn nhịp, giờ lại nhói đau từng hồi. Bỗng không khí trong lành mỗi ngày mà sớm mai chào đón cô giờ lại khiến cô thấy ngột ngạt.

Senju cảm thấy không ổn với hơi thở của mình. Nặng nề, khó chịu. Lồng ngực bé nhỏ của cô như có sức nặng, càng ngày càng khó hô hấp hơn. Tồi tệ nhất là chỉ khi tình trạng sức khỏe bị đẩy tới cạn kiệt, cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

.
Bệnh viện tiếp nhận cô trong tình trạng hôn mê, cơ thể liên tục co thắt, hơi thở thoi thóp. Đặc biệt miệng liên tục ho ra máu, những cánh hoa màu tím biếc rơi lả tả theo màu đỏ quánh của máu tươi. Dù là đang ngất đi thì người cô vẫn tiếp tục run lên vì cố gắng đùn đẩy những đoá hoa dày đặc xâm chiếm lấy lá phổi yếu ớt của mình, trông mới thật bi thương làm sao.

Senju giữa cơn mê đã nhìn thấy một màu vàng quen thuộc. Từ rất, rất lâu rồi, nó đã là những gì sáng lạn nhất trong lòng cô. Cô thấy một người, tuy nhỏ bé nhưng toát ra một khí phách phi thường, tuy xa xăm mà lại mang đầy hoài niệm.

Là Mikey. Anh nhẹ nhàng tiến tới,dù có phần như đang bay lơ lửng nhưng lại nhanh tới lạ, Senju chỉ biết ngồi bệt dưới đất mà nhìn. Cô chưa thể tin được những gì trước mắt mình. Kỳ lạ làm sao, ngay lúc này đây, cơ thể cô nhẹ bẫng. Cơn đau dồn dập khi nãy bỗng chốc biến mất, cô chỉ cảm thấy sự vội vã, hối hả của trái tim. Tim của cô đang vì người kia mà đập liên hồi, chiếc má phúng phính của cô vì người kia mà ửng hồng. Cô cứ bất động mà để anh kéo mình vào lòng, gương mặt để lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc. Đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn thấy anh nhỉ?

『MiSen』𝕋𝕒̉ 𝕥𝕠̛𝕚Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ