Thức dậy ở một nơi quen thuộc, bên cạnh là một gương mặt quen thuộc nhưng cảm giác trong cậu thì lại lạ lẫm, sự căng thẳng và áp bức như chính cậu đang kề cạnh cách cửa dẫn vào địa ngục.
Lý Hoành Nghị muốn chạy nhưng cậu biết có chạy cũng sẽ không thoát nổi. Tay chân cậu vô lực, trí não trống rỗng, đôi mắt chăm chăm nhìn trần nhà thi thoảng khẽ chớp động.
"Em dậy rồi?" Hắn ngồi dậy, thấy mắt cậu mở nhưng cơ thể lại nằm im bất động nên quan tâm hỏi.
Cậu không nói gì, nghiêng người sang bên kia tránh mặt hắn.
Hắn dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn trần nhà trắng toát, không có ý vị, không có cảm xúc, lúc nào cũng chỉ đơ cứng như vậy. Con người cậu cũng vậy, quá cứng nhắc.
"Không ngờ rằng chúng ta đến cuối cùng lại trở thành như thế này." Hắn đưa tay ra muốn vuốt tóc cậu, nhưng được một nửa thì đột nhiên khựng lại, hạ tay xuống. "Không sớm nữa, tôi còn có việc, tối nay có thể sẽ về muộn."
Đôi mắt cậu khẽ chớp, cuối cùng thì nhắm hẳn lại, cậu không muốn nhìn gương mặt mình từng thích, cũng không muốn nghe âm thanh trầm ấm kia nữa.
Giá như chưa từng gặp gỡ, chưa từng động lòng, vậy thì có đứng ở hai đầu chiến tuyến cũng không cần khó xử, đơn giản chỉ là người dưng mà thôi.
Nghe tiếng đóng cửa, Lý Hoành Nghị mới ngồi dậy, cẩn thận nhìn trời đang đổ nước qua khung cửa kính. Có thể đó là nước mắt của ông trời, là bi thương dồn nén nhưng ít nhất chúng còn có cái mà cậu không có: tự do.
Qua một lát, cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ, tiến vào là một người vẫn còn trẻ tuổi, y đặt khay cơm xuống bàn rồi nói: "Phu nhân, ăn cơm thôi."
Chân mày cậu hơi cau lại, gương mặt hết thảy đều là khó chịu, danh xưng này, cậu không thể nhận, cũng không muốn nhận: "Đừng gọi tôi như vậy."
"Là dặn dò của ông chủ thôi." Người kia cung kính nói.
"Cậu biết ông chủ của mình làm công việc gì chứ?"
Y hơi khó hiểu nhìn cậu, dường như không biết nói thế nào mới phải: "Ông chủ làm kinh doanh không phải sao?"
"Thuốc phiện à?" Lý Hoành Nghị cười khẩy nhìn gương mặt hơi đổi sắc của y. "Có thể hỏi ông chủ của cậu bao giờ thì thả tôi ra không?"
"Phu nhân ăn cơm trước đi, để bụng đói lâu sẽ không tốt."
Cậu nhìn qua mâm cơm đầy đủ dinh dưỡng, tay cầm đũa lên rồi lại hạ xuống: "Mang đi đi."
"Ăn một chút đi mà."
"Đừng để tôi phải đuổi cậu."
"Phu nhân không ăn tôi sẽ bị ông chủ đuổi việc mất."
"Liên quan đến tôi sao?"
Cậu không để ý người phía sau, đứng dậy mở cửa đi ra ban công. Sàn đã bị mưa tạt ướt hết, cậu cũng vậy, đang bị những giọt mưa xối xả kia gội rửa, làm ướt phần thể xác.
"Con người cậu sao lại như vậy chứ?" Y khó chịu kêu ca.
"Tôi ép cậu phục vụ tôi hay sao? Mau đi đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bằng Nghị] Nghịch thiên
Fiksi PenggemarTôi trao em một tấm chân tình, em trả tôi chỉ toàn mùi máu tanh. Bối cảnh: Hiện đại Thể loại: Fanfic, ooc, đối đầu, chiếm hữu. Cp: Ông trùm ma túy Ngao Thụy Bằng x thiếu niên Lý Hoành Nghị Tác giả: Trác Phương Đại Ngọc Truyện được viết dựa trên trí...