Chương 67

153 14 0
                                    

Hai ngày cuối cùng của tháng 5, lúc Kwon Boah  nói ra câu 'Em có tin tưởng Kang Jiyoung không?' kia, phút chốc Sooyoung chìm trong im lặng, ánh mặt trời rất nhanh biến mất, bầu trời bỗng dần tối, mây đen rậm rạp.

Thời tiết thay đổi thất thường, không để người ta có cơ hội thong dong, mưa to gió lớn chợt đến.

Kwon Boah nghiêng đầu, nhìn quảng trường bên đường lớn ở ngoài cửa sổ, mưa rào sấm chớp chợt đến bất ngờ người đi đường chật vật tìm chỗ trú mưa.

Cùng với tia chớp nhoáng qua, tiếng sét vang lên đinh tai nhức óc, buổi chiều âm u, không khí nóng bức cứ lơ lửng quanh người, làm người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi 'tí tách tí tách', bất ngờ, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

"Em đã từng tin tưởng người đó."

'Đã từng' hàm chứa quá nhiều sự cam chịu khi không còn giữ lại chút tin tưởng nào thì đến cuối cùng bởi vì từng lần từng lần thất vọng, lòng tin đó đã bị phá hủy không còn chút nào.

Kwon Boah thu hồi tầm mắt, không vội vàng nói với nhau những câu hỏi nặng nề này, bắt đầu với những câu hỏi lượm vặt bình thường:

"Chị nhớ rõ năm em vào LT, mới 22 tuổi, đi bên cạnh Kang Jiyoung cũng 3 năm rồi nhỉ?"

Sooyoung nhẹ nhàng 'Ừm' một tiếng.

"Hai người 3 năm sớm chiều chung đụng, thời gian không ngắn."

Lần thứ 2 dẫn dắt nhớ lại chuyện xưa, Sooyoung nhíu mày, trong lòng phiền muộn, ngay cả giọng hòa nhã cũng lạnh vài phần:

"Thời gian chỉ là một khái niệm mơ hồ, cũng không thể quyết định điều gì."

"Thời gian quả thực không thể quyết định điều gì, nó đã xoa dịu những bất bình cũng như vết thương sâu đậm trong lòng em, nhưng cũng xóa không hết những hổ thẹn và tự trách của người kia đối với em."

"Em không cần người đó hổ thẹn và tự trách."

"Nếu như chị nói, hai năm trước người kia đối với em như vậy cũng là do có nổi khổ tâm thì sao?" Dư âm vừa dứt, Kwon Boah cầm tách cafe lên nhấp một ngụm.

Ánh mắt lại chú ý tới sắc mặt của Sooyoung dần dần lạnh xuống, tay phải đặt trên bàn không kịp buông xuống, đã xiết chặt thành nắm đấm.

Kwon Boah giống như cố ý kích thích cảm xúc của Sooyoung, đang kích thích nổi lên rồi lại không tiếp tục nói nữa, tán gẫu một ít chuyện xưa nhưng chỉ đến đó.

"Sau khi em vào LT không lâu, trong công việc em quả thật rất năng lực, ngay cả chị cũng không nghĩ tới, Jiyoung tự nhiên đặc biệt đề cử em làm trợ lý cho cô ấy, lúc mới bắt đầu đối với em vừa nghiêm khắc vừa chặt, chị cho rằng cô ấy muốn bồi dưỡng em, sau này đúng là vậy."

Sooyoung cụp mắt, cũng không nói lời nào, tâm tư của cô lúc này căn bản không còn tập trung vào lời Kwon Boah nói, về nỗi khổ tâm kia cô nôn nóng muốn hỏi rõ nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Dù sao hai người đã không còn bất kỳ quan hệ gì, cho dù thật sự có nỗi khổ tâm không nói ra được, theo tính cách của Kang Jiyoung thì chỉ biết giấu ở trong lòng, sẽ không nói cho cô biết.

Kwon Boah nở nụ cười:

"Từ khi ở bên cạnh Jiyoung, dần dần chị phát hiện, cô ấy cao ngạo nhưng cô đơn một mình, tự nhiên cũng có lúc rút đi vẻ kiên cường bên ngoài, đối với em lại thả lỏng nội tâm sâu bên trong."

Sooyoung nhíu chặt mày, cực lực áp chế bi phẫn đang trào lên từ đáy lòng, giọng trầm trầm:

"Rốt cuộc chị muốn nói gì, việc này em cũng không muốn nhắc lại, nếu chỉ là ôn chuyện vậy thì không cần."

"Sooyoungie, chị đã nói với em những chuyện này là muốn nói cho em biết, Jiyoung để em lưu lại bên cạnh cũng không phải là ham mới mẻ vui đùa." Kwon Boah thở dài.

"Không phải vui đùa vậy là cái gì?" Giọng Sooyoung hàm chứa sự khinh thường.

"Có một số việc cũng không phải em thấy thì là vậy, mắt thấy cũng sẽ lừa em." Kwon Boah cười khổ: "Đương nhiên, Jiyoung đối xử với em quả thực cũng quá đáng."

Sooyoung cắn môi dưới, đứng dậy, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, em..."

"Sooyoungie, khoan hãy đi." Kwon Boah kéo cổ tay cô lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Em ngồi xuống đi, không nên nóng lòng, nghe chị từ từ nói, phương diện này chính em cũng muốn biết."

Trong mắt Sooyoung lóe lên cảm xúc rất phức tạp, nhìn chằm chằm Kwon Boah thấy Kwon Boah rất nghiêm túc, chậm rãi ngồi xuống, có thể bởi vì là người kia, hoặc có thể là cô không kiềm chế được khát vọng từ trong đáy lòng, khát vọng muốn biết tất cả về người kia.

"Lúc đầu chị còn tưởng rằng hai người cả đời sẽ không còn gặp lại không ngờ..." Kwon Boah che mặt, thở dài một hơi, "Nên gặp mặt cuối cùng trốn không thoát, chạy cũng không thoát."

"Từ khi em rời khỏi LT, rời khỏi Jiyoung, cô ấy như đổi thành một người khác, hai năm qua bay tới bay lui khắp nơi trong cả nước, chưa từng có môt giây phút nghỉ ngơi."

Kwon Boah nhìn Sooyoung:

"Chỉ bởi vì không muốn bản thân có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến em."

Sooyoung cảm thấy hít thở giống như bị kiềm hãm, sắc mặt tái nhợt đứng lên, giọng run run:

"Vậy tại sao..."

Biết Sooyoung muốn hỏi gì, Kwon Boah bình tĩnh nói tiếp:

"Vì sao phớt lờ em, để em cô đơn, chẳng quan tâm em, càng muốn đẩy em ra."

"Bởi vì cô ấy đang bảo vệ em."

Sooyoung thì thào:

"Bảo vệ em?"

"Đúng vậy, cô ấy bảo vệ em, nghe rất cẩu huyết cũ rích đúng không." Kwon Boah lắc đầu thở dài: "Cẩu huyết cũ rích còn ở phía sau."

"Jiyoung từ nhỏ thiên chất thông minh, là mầm non kinh doanh được lão gia tử Kang gia đặt nhiều kì vọng, từ nhỏ đến lớn gia giáo rất nghiêm khắc, Lão gia tử Kang gia dốc hết sức bồi dưỡng, Jiyoung cũng không phụ mong đợi của mọi người, hoàn toàn tiếp quản tập đoàn LT."

"Tất cả đi vào quỹ đạo, nhưng ngay khoảng thời gian Jiyoung tiếp quản LT, cô ấy gặp em."

Kwon Boah nói tới đây, ngừng lại nhìn Sooyoung hốt hoảng, chớp chớp mắt.

Nhớ lại khoảng thời gian 5 năm trước.

Lúc Kwon Boah nhìn ra Sooyoung vừa đơn thuần vừa hoạt bát giống như chế phẩm của cuộc sống, mà từ chế phẩm đến thích chế phẩm là cả một quá trình. Có lẽ đó cũng là năm tháng hạnh phúc nhất của Kang Jiyoung, cũng là ký ức khó quên nhất.

Khi đó Sooyoung vẫn chỉ là một tay mơ mới vào đời, mới vừa vào LT không lâu, chẳng biết vì sao mà được Kang Jiyoung nhìn trúng, giữ lại bên mình.

Khi làm trợ lý tổng tài LT, Sooyoung lại không có kinh nghiệm trong công việc, nhiều lần bị Kang Jiyoung ức hiếp, rất người khuyên cô trực tiếp từ chức nhưng Sooyoung tính cách quật cường, lại không dễ dàng chịu thua.

Cho nên chỉ giậm chân rồi bất chấp, tiếp tục ở lại dù bị Kang Jiyoung sai bảo không chút lưu tình, bưng trà rót nước đủ các kiểu, đưa văn kiện đưa tài liệu này nọ.

Mọi cách dằn vặt.

Sooyoung dần dần lý giải tác phong của Kang Jiyoung, cũng tập quen với các kiểu khó dễ của Kang Jiyoung.

Thời gian dài ở chung, hai người thật vất vả quen thuộc một chút, Sooyoung cho rằng cuối cùng cũng có ngày có thể thở phào, lại bị Kang Jiyoung biến hóa đủ kiểu, sai bảo đến nhà Kang Jiyoung, làm đủ công việc nhà.

Không thể nói rõ ai thích ai, thật không thể nói ai động tâm trước, có lẽ là Sooyoung.

Mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân trưởng thành có mị lực, trong khoảng thanh xuân ngây thơ sao có thể ngăn cản được con tim rung động thình thịch muốn thoát ra ngoài.

Hay là... là Kang Jiyoung.

Kwon Boah lấy lại tinh thần, nhìn Sooyoung tiếp tục nói:

"Ở nhà cũng vậy, quan hệ của hai người nếu như bị ông ấy phát hiện, em đoán xem ông ấy sẽ làm gì với Jiyoung, làm gì với em?"

Kwon Boah lắc đầu nói:

"Ông ấy không thể hủy đứa con gái ruột của mình nên chỉ có thể đổi lại là em."

"Sự tồn tại của em không chỉ gây trở ngại cho Jiyoung, càng giống như quả bom hẹn giờ quét sạch bộ mặt của Kang gia, ông ấy tuyệt đối sẽ không nương tay, mà hủy diệt em, ngoại trừ gia đình còn có cuộc sống của em."

"Jiyoung không đánh cược mà chọn thỏa hiệp."

Sắc mặt Sooyoung trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, cổ họng giống như bị nghẹn thứ gì đó, một lúc lâu mới chua chát nói:

"Vì sao cô ấy...cô ấy không nói với em?"

Kwon Boah cười khổ, nói:

"Em được cô ấy bảo vệ quá tốt, cái gì cũng không biết, chuyện này ngay cả bản thân Jiyoung cũng không phản kháng được, vậy nói với em thì sao, chỉ càng tăng thêm đau khổ."

"Vậy bây giờ... vì sao..." Sooyoung định nói nhưng ngừng lại, khóe miệng không khống chế được run run, biết rõ cô ở công ty XS vì sao còn đến XS.

"Em cho rằng Jiyoung dễ dàng buông tay vậy sao, khi không quan tâm em cùng em cắt đứt quan hệ cô ấy đã âm thầm cùng ba mình phân cao thấp."

"Mấy tháng sau đó rốt cuộc em hết hi vọng, nản lòng thoái chí rời khỏi LT tới Seoul."

"Về phần Jiyoung tại sao bây giờ mới dám gặp em... bởi vì trong lúc phân cao thấp Jiyoung không thành công, cũng không thất bại, em rời khỏi LT tháng thứ 2, ba Jiyoung đột nhiên chảy máu não, không thể cứu được."

"Mất đi người yêu hay mất đi người thân đối với Jiyoung mà nói đều là nhát trí mạng."

"Hai bên đả kích nặng nề, ý chí tinh thần sa sút, lại không dám liều lĩnh tới tìm em, tập đoàn LT gần cả ngàn công nhân viên, cô ấy không thể mặc kệ."

"Hai năm qua, chị cũng từng hỏi qua Jiyoung vì sao không tới tìm em để giải thích tất cả mọi thứ."

"Cô ấy nói với chị, em còn trẻ, đường đời còn rất dài, cô ấy chỉ là một hố sâu trên đoạn đời của em, chờ em vượt qua rồi em có thể bắt đầu cuộc sống mới, cô ấy sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của em."

Kwon Boah giương mắt lên nhìn viền mắt Sooyoung đỏ bừng, chỉ là thoáng dừng lại, cũng không có ngừng hẳn mà tiếp tục nói:

"Cô ấy không quấy rầy em thế nhưng cô ấy vẫn luôn quan tâm em, cô ấy nhờ quan hệ để em thuận lợi vào XS, không thể phủ nhận em năng lực rất mạnh, trong vòng khoảng 2 năm làm được tổng giám tài vụ."

"Hai năm qua em nhất định cũng cảm thấy rất kỳ lạ, những vị khách hàng khó chịu bỗng dưng thay đổi thái độ, những hạng mục trì trệ cuối cùng thuận lợi đối phó, bởi vì Jiyoung ở sau lưng em giúp đỡ cho em."

Kwon Boah thở dài khe khẽ, không nhìn dáng vẻ Sooyoung vội vàng lau nước mắt.

Quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mưa xối xả bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ngừng rơi, bầu trời trên những tòa nhà của thành phố, giống như xuất hiện cầu vòng sau mưa, tươi sáng đẹp đẽ.

[Seulrene|Cover] Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị ẤyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ