09

668 66 9
                                    


Lại bắt đầu một tháng mới, kéo thêm hàng ngàn vạn thứ phải lo và chi trả. Minseok ngồi ở cạnh chiếc bàn gỗ mục trong căn phòng trọ nhỏ, tính lại tổng số tiền kiếm được từ ba công việc mình đang làm. Vạch cuốn sổ tay nhỏ ra ghi rõ từng thứ phải chỉ tiêu: trả tiền thuê trọ, tiền học và sữa cho Wooje, điện nước lặt vặt bấy nhiêu đó thôi mà đã hết 2/3 tiền lương rồi. Đã vậy tủ lạnh ở trọ còn bị hư ngay lúc này, không sửa thì không thể trữ đồ ăn được mà sửa thì không còn tiền để chi cho những vấn đề khác. Thở dài khép lại cuốn sổ, cất ngay ngắn lại trong ngăn bàn. Thôi thì tạm thời cứ tới đâu hay tới đó. Ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ, trước tiên thì phải đi làm đã, vươn vai một cái khởi động cho ngày mới bận rộn, đánh thức em bé còn đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ, nhanh chóng đưa Wooje đến trường, dặn dò em những điều cần thiết. Đâu và đó đã ổn thỏa Minseok lại bắt đầu đến nơi làm việc đầu tiên trong ngày của mình.

Người thì dậy sớm tất bật công việc, kẻ thì dậy sớm chỉ vì muốn được ai kia giao gà. Bản thân Minhyung không phải là người mặt trời chưa lên cao thì đã rời giường, gà rán cũng không phải là món ăn khoái khẩu. Nhưng Minhyung có động lực to lớn để tình nguyện làm, một tuần vừa qua cậu cứ liên tục thức dậy thật sớm để đặt gà. Mỗi một buổi sáng, mỗi một hồi chuông cửa cứ vang lên là đánh vào trái tim Minhyung một cái, sự sốt sắng trong lòng lại dậy lên nhiều thêm. Minhyung kiên trì lặp lại việc này tựa như một thói quen sinh hoạt thường lệ của cậu, tuy vậy thứ cậu mong chờ đã không xuất hiện, cậu shipper nhỏ kia không đến giao gà cho Minhyung,...

Dạo này nhân viên trong công ty thích cậu chủ nhỏ Minhyung của mình lắm, vì mỗi ngày cậu đều mang gà rán tặng cho nhân viên của mình. Thành ra Minhyung dạo này khá được chào đón ở công ty dù khuôn mặt cậu mỗi sáng đều như mất cuốn sổ gạo. Cứ thế trôi qua nhiều ngày dài chán ngắt, trong đầu Minhyung thật sự bắt đầu cứ nhớ đến hình dáng nhỏ bé của cậu nhân viên đó, thật sự nếu không thể 'tình cờ' gặp thì Minhyung hôm nay quyết sẽ ghé nhà Minseok, với lý do mua sữa cho Wooje là phụ, gặp Minseok là chính. Minhyung không rõ bản thân đang bị điều gì chi phối, cậu chỉ biết rằng anh em họ Ryu từ khi nào đã trở thành niềm vui sau ngày dài tẻ nhạt của cậu. Minhyung muốn bên cạnh chăm Wooje, muốn được nhìn Minseok cười và muốn được sẻ chia những điều vụn vặt trong lòng Minseok. Chỉ vậy thôi hoặc có thể còn hơn thế nữa mà Minhyung không rõ!

Kết thúc giờ làm, Minhyung tức tốc chạy ngay về nhà, tắm rửa sạch sẽ chọn cho mình bộ đồ trông đẹp trai nhất, gọn gàng từ đầu đến chân. Tung tăng từng bước đến ngôi nhà nhỏ bé kia, nôn nao suy nghĩ đến phản ứng của Minseok khi bất ngờ  thấy anh. Gần đến trước cửa phòng trọ, Minhyung nở một nụ cười thật tự nhiên sẵn sàng để tạo ấn tượng đẹp, thì tầm mắt thu gọn vào vài gã thanh niên to lớn hùng hổ đang đập mạnh vào cánh cửa phòng trọ của Minseok. Minseok nhỏ bé hé nhẹ cánh cửa thì hai ba gã đã đẩy toang cửa nhà ra. Minhyung chỉ muốn dịch chuyển đến thật nhanh để ngăn mấy gã đầu gấu kia tiến vào nhà. Lo lắng đã đành Minhyung chưa chạy đến đã nghe tiếng Wooje khóc nấc.

"Mấy người là ai, vào nhà người ta làm gì."
"Tôi gọi công an đấy."
"Bước ra mau."

"Mày là thằng nào mà chỏ mỏ vào chuyện của tụi tao."
"Thằng này nợ tiền tao."
"Không đến đòi được à?"
"Mày mới là người nên cút khỏi đây trước khi tao xử luôn mày."

|guria| điểm tựaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ