17

554 32 2
                                    

Cả một ngày dài tìm không thấy Kwon Soonyoung ở đâu cả, Wonwoo bắt đầu trở thành một kẻ thẫn thờ. Hắn đi ra đi vào phòng của Soonyoung, cũng không làm gì cả, chỉ ngồi trên giường một lát rồi ra ngoài. Làm như thế đến lần thứ n, hắn vô tình nhìn thấy thỏi son đặt trong ngăn tủ đã bị kéo một phần tư ra ngoài. Tuy vậy, hắn cũng không để ý nhiều, lại bước ra cửa.

Lee Chan rất lo lắng cho em trai, liên tục gọi điện nhờ người tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Thấy Wonwoo đi ra, y liền nói:

"Anh à, bọn họ nói nhà ga, xe buýt, sân bay...đều không có bóng dáng của Soonyoung."

"Chúng ta đến nhà người quen hỏi đi, được không?"

"Soonyoung có thể đi đâu trong khi chẳng mang bất cứ vật gì kia chứ, nó có tiền không hả anh?"

Từ nãy đến giờ, mấy câu Chan nói Jeon Wonwoo đều không nghe thấy, hay có nghe mà chẳng lọt vào tai. Hắn liên tục để Lee Chan phải nhắc nhở, phải gọi tên thì mới tập trung được. Nhưng cũng chỉ là một lát, rồi sau đó lại rơi vào trạng thái thẫn thờ đờ đẫn, ai nói gì cũng không nghe, ai làm gì cũng không thấy.

Chan cũng lo lắng sốt vó, đột nhiên có một chàng trai trẻ rất đẹp đến nhà, nhìn thấy y thì nói:

"Anh Wonwoo đâu?"

Lee Chan chưng hửng, y không hiểu sao chàng trai trẻ này lại có thể ăn nói một cách vô phép vô tắc như vậy, nhưng vẫn trả lời:

"Anh ấy ra ngoài rồi."

"Đi đâu?"

"Tôi không biết."

Chàng trai hỏi xong thì quay người bước ra cửa. Chan thấy quá kỳ quặc, liền gọi lại:

"Này, cậu tìm anh Wonwoo có việc gì?"

Kim Daesung không quay lại, chỉ cười nhạt rồi nói: "Cậu đừng ảo tưởng nữa, có ở gần anh Wonwoo bao nhiêu thì cũng chỉ là người giúp việc, không đủ tư cách nói chuyện với tôi!"

Lee Chan vô cùng bất ngờ, anh lại hỏi: "Ai là người giúp việc cơ?"

Lúc này Kim Daesung mới quay lại: "Không phải là cậu sao? Có nhớ lần trước tôi làm vỡ khung ảnh rồi đổ oan cho cậu, sau đó cậu bị anh Wonwoo đánh không? Hừ, cho dù cậu có là người trong ảnh, thì cũng chỉ là người yêu cũ của anh ấy thôi. Anh ấy rất ghét cậu, cậu không biết hay giả vờ không biết vậy?"

Jungchan nghe xong mấy lời này mới chợt hiểu ra, cậu trai này nhầm mình với Soonyoung. Tuy vậy, anh vẫn tiếp tục khai thác:

"Sao cậu cho rằng anh ấy ghét tôi?"

Kim Daesung gần như không có kiên nhẫn, thái độ nói chuyện với anh vô cùng lạnh nhạt và khinh bỉ:

"Cậu có bình thường không vậy? Anh ấy chưa từng nói chuyện tử tế với cậu, nếu cậu làm sai sẽ bị đánh, bị phạt không được ăn cơm. Còn nữa, cậu chưa bao giờ được phép ngồi cùng bàn với anh ấy. Thôi đủ rồi, tôi chỉ đến tìm anh Wonwoo, không rảnh nói chuyện với cậu."

Kim Daesung nói xong thì đi thẳng ra cửa. Lee Chan nghe tiếng xe cậu ta rời đi, mới hỏi chị giúp việc vài câu, sau đó ngồi ở sofa mà trầm ngâm suy nghĩ.

————–

Ban đêm gió lạnh thổi vù vù ngoài cửa sổ, Wonwoo ngồi dậy nhìn đồng hồ. Đã hơn 00h rồi, hắn hoàn toàn không chợp mắt được chút nào. Hắn đứng dậy, mặc áo khoác đi xuống nhà, rồi lại đi ra ngoài.

Mấy năm nay Kwon Soonyoung ở cùng với hắn, hắn đã không quan tâm đến cậu, vì vậy chẳng thể biết được cậu thích đi đâu, thích đến nơi nào, thích làm điều gì.

Tuy là không quan tâm, nhưng mỗi tháng hắn vẫn phát lương cho cậu, tuy số tiền đó không nhiều, nhưng nếu muốn ra ngoài chơi một ngày thì vẫn đủ. Có điều cậu không ra ngoài, hay nói đúng hơn là tuyệt đối không ra ngoài.

Ba năm qua, cậu ở cạnh hắn chưa từng có một giờ phút vui vẻ, mặc dù chỉ mới mười chín hai mươi tuổi, lại như một cụ ông già cỗi. Cậu không đòi ăn quà vặt, không đòi đi Bar, cũng không mua sắm bất cứ quần áo gì. Đồ cậu mặc trên người đều là do lúc trước tự mua lấy, sau khi vào ở cùng hắn thì mặc tới mặc lui, không đi mua cái mới.

Giờ hắn mới biết, ba năm qua cậu sống với hắn tựa như sống trong nhà tù vậy, cậu cũng từng nói, đây là nhà tù mà cậu cam tâm tình nguyện ở lại.

Vì cớ gì chứ? Vì cớ gì mà cậu lại chấp nhận đánh đổi thanh xuân của mình, đánh đổi tự do, đánh đổi tất cả chỉ để ở lại đây? Chẳng phải là vì quá yêu hắn hay sao?

Tình yêu của cậu tựa như bầu trời xanh, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là có thể trông thấy, thế nhưng hắn luôn nhìn mà không thấy.

Trước đây hắn ghét cậu là vì tính cách đố kỵ và xấu xa, thế nhưng bắt đầu kể từ lúc nào mà cậu đã thay đổi? Cậu không còn như vậy nữa, luôn nhẫn nhục chịu đựng hắn.

Thậm chí ngay cả làm thế thân cho anh trai mình, cậu cũng nguyện ý làm mà không hề than vãn một câu nào.

Có lẽ là hắn đã quá vô tâm, đã không nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng của cậu sau bóng lưng đầy tàn nhẫn của chính mình. Hắn nhẫn tâm quay đi không ngoái đầu nhìn lại, khi đợi cậu đi khỏi rồi, mới nhận ra trong đầu mình chỉ tồn tại duy nhất bóng hình của cậu.

Hắn không dám nghĩ nếu mình không còn gặp lại cậu nữa thì sao? Chỉ mới tưởng tượng ra thôi mà hắn đã cảm thấy trái tim mình thắt lại, không thở nổi. Nước mắt cũng vì sự đau đớn bi thương đó mà bị ép phải chảy ra, ướt cả mặt.

Chuyển Ver| Wonsoon| Tỉnh MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ