Chương 15: Cung nhị tiên sinh, ngài hãy tin ta

1.1K 68 4
                                    

Nàng không dám gọi thị vệ, nếu bị người khác bắt gặp, nhất định nàng sẽ bị bại lộ, e rằng sẽ bị Cung Nhị nhốt vào địa lao như kiếp trước.

Vụ Cơ nói đúng, nếu bị bại lộ, bọn họ sẽ tin một phu nhân tuân theo nề nếp sống ở Cung Môn mười mấy năm hay là một tân nương khả nghi vừa vào Cung Môn?

Nàng nhớ tới dáng vẻ Cung Nhị bóp cằm tra hỏi nàng, nàng sợ đến mức không dám nói một lời.

Nhuyễn kiếm sắc bén nhanh chóng vạch ra từng vết thương trên người nàng, trong thoáng chốc nàng như trở về địa lao của kiếp trước.

Hai cổ tay của nàng bị treo trên cao, tiếng roi xé gió quất tới, giáng xuống da thịt, khiến nàng co quắp, run rẩy.

Roi nhúng trong nước muối, muối dính vào vết thương, đau đến mức xương cốt toàn thân tê dại, nàng cắn môi tránh roi, cổ tay bị cùn sắt ma sát đến mức loang lổ máu.

Áo ngủ màu trắng trên người bị đánh đến rách, tóc của nàng tản ra, có lẽ trông rất nhếch nhác.

Dù biết Cung Nhị đích thân bắt nàng, nhưng khi nhìn thấy chàng ở địa lao, nàng vẫn không khỏi muốn nịnh nọt lấy lòng. Chàng vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như vậy, mặt mũi sắc sảo tuấn tú, nhưng đối với nàng lại không có chút tình người nào, hệt như một gốc tuyết tùng cô độc trên núi, mạt ngạch đen tuyền đeo trên trán, lễ độ tự chủ, là người mà nàng vĩnh viễn không bao giờ có được.

Tóc mai của nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh và máu loãng, chiếc cổ gầy gò nghiêng sang một bên, bởi vì đau đớn mê man nên đầu nàng dựa vào cánh tay bị treo lên cao, hơi nghiêng đầu nhìn chàng, lúc ấy nàng đang nghĩ gì.

Chàng có thể cứu nàng không?

Nếu chàng có thể đưa nàng ra ngoài, nàng sẽ bằng lòng làm bất cứ điều gì.

Chàng không nhìn nàng nữa mà đi đến chiếc bàn gỗ chứa đầy dụng cụ tra tấn: “Bát rượu vẫn đầy, xem ra vẫn chưa tiến hành tới bước này. Cô đã chịu hình phạt roi và kẹp, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Con dao cạo trong tay ta có lưỡi dao dẻo mà sắc, được chế tạo bởi kỹ thuật rèn đúc ám khí của Cung Môn, con dao này tên là Cạo Ve, có thể gọt mỗi miếng thịt mỏng như cánh ve. Chỉ riêng một cái chân cũng có thể gọt đủ một ngày một đêm, khiến người ta sống không bằng chết.”

Giọng của chàng rất lạnh lùng, cứ như thể mạng sống của nàng tầm thường không đáng kể: “Còn chiếc mặt nạ này, mang lên mặt, giội dầu nóng lên……”

Từ xa, chàng dùng mặt nạ che khuất mặt của nàng, xuyên qua lỗ nhỏ trên mặt nạ, nàng nhìn thấy đôi môi bạc tình của chàng khẽ thở dài: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.”

“Nhưng những thứ này chẳng đáng là gì khi so với rượu độc của Viễn Chủy đệ đệ.”

Khi con người ở giữa làn ranh sống chết, sẽ nhớ đến người mà mình hận nhất sao.

Chàng chưa bao giờ đứng về phía nàng, chưa bao giờ tin tưởng nàng, cũng chưa bao giờ quan tâm đến nàng, những lời đe dọa của chàng như dao khắc vào tim nàng, suốt đời khó quên.

[Fanfic] Dạ Sắc Thượng Thiển (Song trùng sinh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ