Y/n chạy nước rút đến cửa hàng vì sợ dì đợi lâu, cũng tại mấy ông anh cùng nhà mà làm tốn thời gian mấy phút đồng hồ của em rồi. Chạy vừa đến cửa thì bà chủ cũng bước ra.
-Y/n đến rồi hả con? Sao mà thở dữ vậy con?
Thấy em thở lấy thể để nên bà cũng vừa hỏi vừa vuốt nhẹ lưng em. Y/n nuốt ực một cái rồi trả lời:
-Dạ con sợ trễ nên chạy đến đây á dì.
-Ôi trời trễ chút có sao đâu, nào vào đây dì chỉ con bán hàng.
Bà dắt em vô chỉ cách tính tiền rồi sắp xếp các thùng hàng trước cửa rồi nào chỉ nút báo cảnh sát trong tình huống nguy cấp. Chỉ xong bà cũng vội vã mà chào em rồi đi công việc. Em cũng bắt tay làm những công việc của mình.
Vì là mùa thu nên dù đã năm giờ chiều rồi nhưng vẫn còn vương lại một chút ánh nắng, bầu trời cũng rất mát mẻ và thoáng đãng. Do em không hay mặc váy vóc mà chỉ thích áo phông rộng cùng quần jean rộng hoặc quần thun rộng thôi, trong rất cá tính nhưng vẫn không hoàn toàn làm mất đi sự dịu dàng của em nên khi ánh nắng của chiều tà rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em thì càng làm nổi bật vẻ đẹp của một thiếu nữ và còn thấy được sự trẻ trung năng động của thời thanh xuân tươi đẹp.
Thoắt cái đã 7 giờ rồi, từ lúc bắt đầu làm em vẫn ngồi im một chỗ mà tính tiền cho khách nên cũng hơi mỏi người rồi. Ngồi bên trong hoài cũng chán cũng ngột ngạt nên em tính ra phía trước cửa hít thở không khí rồi tập mấy bài thể dục nhẹ xong vào kho sắp xếp đồ lên kệ hàng, có khách thì chạy vào. Suy nghĩ vừa lóe lên thì chân em đã bước đến cửa rồi. Vươn vai mấy cái rồi ỉu xìu lên tiếng:
-Aigooo mỏi quá đi thuiii, cố lên cố lên còn trẻ mà mỏi cái gì chớ.
Vừa mới than nhức mỏi xong lại hùng hổ mà tự cổ vũ bản thân. Sau đó em cũng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc trước cửa hàng và trong kho rồi lại mệt mỏi mà ngồi lại quầy thu ngân. Thì ra cuộc sống sung sướng mà người ta đồn sau khi qua Hàn là đây sao? Giờ em mới biết kiếm tiền không hề dễ và cũng nhận ra công việc mà mình cảm thấy mệt mỏi này cũng không mệt bằng một nửa công việc của bố mẹ. Sung sướng đây sao? Thôi em không ham sự sung sướng này đâu à nha.
Đúng là dì chủ biết cách kinh doanh ghê luôn á mở cửa hàng ở chỗ nhiều người sinh sống nên cũng nhiều khách, chiều giờ em đếm không biết bao nhiêu là người ra vào cửa rồi luôn ý. Đưa tay nhìn đồng hồ thì cũng đã 8h30' rồi nên lại lần nữa ra trước cửa để dọn mấy thùng hàng lúc chiều người ta vừa chở đến. Trước đó dì cũng đã điện báo rồi nên em cũng không ngạc nhiên gì mấy.
Ở một diễn biến khác:
-Ủa em đi đón Y/n à Myungho? Mới 8h30 em đi sớm thế.
Thấy Myungho thay đồ rồi xỏ giày ra cửa nên Hoshi mới hỏi em mình, mặt có chút ngơ ngác chẳng phải thằng bé hơi không thoải mái hay sao mà nay lại đi rước chứ?
-Tất nhiên là không đi rước rồi, em chỉ đi tập thể dục quanh khu mình thôi, hôm qua em không đi nên nay em đi thôi. Nói trước là em sẽ không bao giờ đưa đón con bé gì đó đâu mấy anh đi thì đi đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
VÔ TÌNH TRỞ THÀNH ÚT CƯNG [SEVENTEEN X YOU
FanficĐây là lần đầu viết truyện mong mọi người thông cảm. Này vừa có x you vừa có couple nho=)