Hôm nay Thế Anh đi câu cá với người yêu.
'Oa! Ở đây không khí trong lành quá!'
'Em thích là tốt rồi!'
Thế Anh đặt mồi nhử xuống, nhẹ nhàng dúi vào tay Thanh Bảo một chiếc cần câu dài. Hắn từ tốn chỉ Thanh Bảo những mẹo hay để bội thu cá nhanh nhất, em thì vốn dĩ chẳng có chút hứng thú nào cho việc câu cá, mắt thấy nhưng tai lại chẳng mảy may lắng nghe.
'..đói quá đi.'
'Kiên nhẫn nào!'
'Oáp... buồn ngủ...'
'...'
Thế Anh bất lực chỉ đành lẳng lặng ngắm nhìn bộ dạng ngáy ngủ của người yêu. Thế Anh thường xuyên hẹn bạn bè đến đây câu cá, chỉ cần bất kì ai gây ra tiếng động trong lúc đợi cá cắn câu, hắn sẽ không ngần ngại mà quăng tên đó xuống hồ.
Nhưng em vẫn luôn là ngoại lệ của anh.
'Anh ơi, là cá cắn câu sao, anh ơi... làm sao đây...'
Trong lúc vẫn lơ mơ ngáp ngắn ngáp dài, cần câu của Thanh Bảo đột nhiên "phát tín hiệu", có vẻ cá đã cắn câu, là một con cá lớn!
'Thu dây! Mau chóng thu dây!'
'L-làm sao để thu dây...'
Thanh Bảo buông lỏng tay, tâm trí em lúc này rối bời, phút chốc cảm thấy hối hận vì khi nãy không kiên nhẫn lắng nghe gia sư giảng dạy về cách thu dây.
Thế Anh thở dài, hắn rời khỏi ghế ngồi, tiến đến sau Thanh Bảo, tay mình cầm chắc tay em, nhẹ nhàng ghé sát tai người yêu, hướng dẫn em cách thu dây.
'Em phải làm như thế nà-'
Hơi thở ấm nóng của Thế Anh phả vào vành tai nhạy cảm của Thanh Bảo, ngay lập tức em theo phản xạ mà quay đầu nhìn hắn, và bốn mắt lại nhìn nhau. Đến con cá còn chán ghét cảnh này, hụt mất rồi.
Thanh Bảo buông cần câu, em nuối tiếc nhìn xuống mặt hồ lay động, chỉ một chút nữa thôi là lập chiến công lớn rồi...
'Ah... tiếc quá đi...'
Thế Anh không nói gì, chỉ biết 2 giây sau đó, Thanh Bảo đã yên vị trên sàn gỗ sần sùi.
'Em xin lỗi...'
'Lúc anh hướng dẫn cách dùng mồi và thu dây, em đã không lắng nghe. Có đúng vậy không?'
'...dạ.'
'Nói anh biết, em đã nghĩ về tên đó đúng không?'
Tên đó? Là ai cơ chứ?
Thật ra, lúc Thế Anh đỗ xe trong bãi, Thanh Bảo đã có dịp giao lưu với một nhóm những chiến hữu đi câu với nhau. Cảm thấy cả 3 nói chuyện hợp cạ với mình, Thanh Bảo mãi mê đến mức quên mất ánh mắt sắc đá đang hừng hực khói lửa nhìn mình cùng tên áo trắng khoác vai nhau trò chuyện vui vẻ.
'Ý anh là...'
'Tên áo trắng đó, có phải em đã có ý gì đó với gã ta...'
'Em muốn biết, anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?'
'...'
Thế Anh im lặng, hắn cũng thật sự không hiểu nổi chính mình, chỉ vì chứng kiến người yêu đơn giản giao lưu với ai đó mà nổi điên lên ư? Thấy Thế Anh lúng túng với mớ hỗn độn trong đầu, Thanh Bảo nhanh nhẹn luồn bàn tay nhỏ vào sau gáy, kéo hắn vào một nụ hôn sâu. Tiếng chóp chép cứ ào ạt vang lên khắp căn chòi.
