Bộ dạng này vừa vặn đâm trúng tim Giang Trừng, hắn khô cằn nói: "Ăn cơm."
Kim Lăng gật đầu như trống bỏi, Giang Trừng trong lòng cũng không khỏi nghĩ tiểu tử này rất ngốc, đồng thời cũng vì tương lai của Kim Lăng mà suy nghĩ, hắn như vậy, làm sao đương gia chủ đây?
Kim Lăng luôn chú ý cử chỉ của Giang Trừng, đương nhiên cũng chú ý tới biểu tình nhíu mày của Giang Trừng. Kim Lăng vượt qua bàn, Giang Trừng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Kim Lăng.
Kim Lăng giơ hai tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mày Giang Trừng, động tác hết sức mềm mại, giống như vuốt ve một món trân vật yếu ớt. Giang Trừng chỉ cảm thấy lông mày vô cùng thoải mái, biểu tình cũng dịu đi.
"Cữu cữu, bây giờ người thấy tốt hơn không?" Kim Lăng hỏi thăm tình hình của Giang Trừng, Giang Trừng "ừ" một cái xác.
"Cữu cữu, vậy thì tốt rồi!" Giọng điệu phía sau vô cùng trịnh trọng, Giang Trừng ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mặt.
Bởi vì hắn đang ngồi, cho nên dáng người Kim Lăng lúc này vô cùng cao gầy, Giang Trừng cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh. Năm đó, Kim Lăng vẫn chỉ là tiểu hài tử ôm đùi hắn, hiện giờ đã xuất lạc đến trình độ như thế.
Hắn nghi hoặc nói một câu: "Hả?"
Kim Lăng mở miệng: "Sau này, ta sẽ chăm sóc cữu cữu."
Giang Trừng nói: "Tiểu tử ngươi, mạnh miệng lại dễ dàng nói." Thằng cháu trai này, bình thường không để cho nó yên tâm.
"Vì sao không thể? "Kim Lăng nghi hoặc hỏi.
Giang Trừng nhìn Kim Lăng nói:" Ngươi là tiểu bối, cũng dám ở trước mặt trưởng bối nói ra loại mạnh miệng này, hừ, có tiền đồ." Trong ấn tượng của Giang Trừng, Kim Lăng chưa từng gây thêm phiền phức cho hắn.
Hắn cũng không trông cậy vào Kim Lăng có thể có bao nhiêu tiền đồ, dù sao cũng hắn có thể bảo vệ được Kim Lăng cả đời.
Giang Trừng không lạnh không nhạt nói ra những lời này, trong mắt hắn, Kim Lăng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi, tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng nhận thức cũng có chút thiển cận. Bằng vào nhận thức này của hắn, ở một số chuyện, là không chiếm được chỗ tốt.
"Tính tình ngươi quá mức khô khốc, phải có bộ dáng của tông chủ." Giang Trừng có chút thấm thía nói. Hắn cái này cháu ngoại trai, mặc dù là làm tông chủ, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, có một số việc hắn sẽ không hiểu được.
Hiện tại, người cữu cữu này vẫn còn sống trên đời. Vậy thì nhất định phải che chở Kim Lăng khi hắn còn sống, đây coi như là lời hứa của hắn đối với trưởng tỷ đi.
"Cữu cữu, người nói những lời này này, A Lăng kỳ thật đều hiểu rõ." Kim Lăng có chút mất mát mở miệng nói, hắn từ trước đến nay đều hiểu. Chẳng qua, hắn không muốn cữu cữu của hắn bởi vì những chuyện này mà ưu sầu. Lại càng không muốn hắn bởi vì chuyện của mình mà thẹn thùng, thay vì như vậy, hắn tình nguyện vứt bỏ vị trí tông chủ làm một thiếu niên vô ưu vô lo làm bạn bên cạnh cữu cữu. Làm A Lăng của " cữu cữu" cả đời.
![](https://img.wattpad.com/cover/354687732-288-k098717.jpg)