chương 14

733 60 18
                                    


Đã 2 tuần trôi qua từ sau cái ngày vô tình gặp Peter kia, phải nói thật là cậu khá chill trong hai tuần này. Không bị ai làm phiền, công việc thì thuận lời , lương lại cao, chủ trọ lại dễ thương . Nói chung là hết nước chấm !

Và hôm nay lại là ngày nghỉ của cậu nên cậu đang định sẽ đi dạo chơi xung quanh thành phố đến hết ngày mới thôi.

-----------------------------------------

-12h45- 

Cậu đã đi chơi mà quên cả giờ giấc , hiện tại là 12h45 khuya.Trên đường đã gần như không còn thấy bóng người nào. Nhưng bù lại là có ánh trăng sáng chiếu rọi nên giảm bớt được sự trống vắng nơi đây.

Nhanh chân chạy vội vào nhà và khóa cửa. Cậu mệt mỏi mà cố gắng mò mẫm tìm kiếm công tắc đèn nhưng lại xui xẻo thay lúc cậu tìm và bật lên được thì lại cúp điện mất.

*Cạch

Bỗng cậu nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ phía phòng ngủ của mình. Vì nhớ rõ mình chỉ thuê trọ có một mình nên không thể nào lại có âm thanh cửa mở được.

Cảm thấy có chút ớn, cậu chậm rãi dựa vào tường mà đi xem tình hình. Cầu mong chỉ là một con chuột nhỏ.

Vừa tiến được vào trong phòng cậu tiện tay cầm lấy cây gậy bóng chày bữa vừa mua mà phòng thủ.

Nhưng ngay vừa khi cậu thủ thế xong thì đèn bỗng bật trở lại. Cậu thở phào nhìn căn phòng không một bóng người trước mắt, nhẹ nhàng bỏ gây gậy bóng chày xuống. Cậu an tâm mà quay lưng định đi tắm thì..*Bụp

Cậu bỗng cảm nhận được một cơn đau đến từ phía sau đầu. Chưa kịp nhìn mặt hung thủ thì đã ngất đi.

...ư

....

"Hửm..?"

"Chơi vậy là đủ rồi nhỉ...DARLING~ "

-------------------------------

...ưm

" Hà...Đây là..."

Khó khăn mở mắt, cậu cố gắng nhìn ngó xung quanh mình. Nơi đây với cậu sao cứ thấy quen quen.

Khẽ cau mày, cậu bực dọc mà chửi tục một tiếng khi nhìn thấy mình đang bị trói.

"Thằng chó nào lại bắt cóc ông đây vậy ?!"

Lời chửi vừa thốt ra xong thì đột nhiêntâm linh thế nào, cánh cửa trước mắt cậu lại được mở ra. Vì đột ngột được tiếp xúc với ánh sáng đôi mắt cậu liền nheo lại nên không nhìn rõ được người đang tiến vào.

Đợi một lát sau khi mắt đã dần quen thì tên kia đã ở ngay tầm mắt cậu.

"Peter.."

Cậu bình tĩnh đến bất ngờ mà gọi tên hắn. Nghe tiếng gọi nơi cậu , hắn vui vẻ mà mỉm cười.

Nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cậu lại nhìn xung quanh mình. Hèn gì cứ thấy quen quen, hóa ra chỗ ở cũ đây mà.

Thầm tự cười nhạo mình , cậu đưa mắt nhìn lại gã, bất chợt lại muốn bật cười.

"Sao không để tôi yên đi ? "

[Your Boyfriend Game] vô tình xuyên vào game tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ