Chương 19

433 41 8
                                    

"Nó vẫn ở đó, chỉ là ta không thấy

Tình cảm cũng vậy, cơ sao người chẳng nhận ra ?"


---------------------------------

" Lại 1 năm..."- giọng nói trầm cất lên nhẹ nhàng, phá tan sự lạnh lẽo trong căn phòng nhỏ.

Hắn cúi đầu trầm ngâm bóc từng múi quýt, đôi mắt hắn đã đỡ phần mệt mỏi hơn so với trước kia nhưng nhìn vẫn thật vô hồn.

"Em về rồi đây."

Nghe được âm thanh tươi cười nơi cửa, hắn nhanh chóng thay đồi sắc mặt, nở ra một nụ cười nhẹ quay đầu cười nói.

"Mừng em về ! "

"Hì hì...Anh ăn gì chưa ? Em có mua chút bánh nè."

"À ! Anh ăn rồi. Em cứ ăn đi. "- Hắn bật cười nhìn người trước mắt mà đáp lại vui vẻ.

Cậu trai kia nghiêng đầu hơi phụng phịu trông rất dễ thương, cậu ta bước chậm vào phòng mà tiến về phía giường bệnh.

"Cậu ấy vẫn vậy ạ ?"

Không có sự đáp lại, cậu ấy cũng không thèm hỏi thêm. Chỉ nhìn người nằm trên giường một lúc rồi thôi.

"Y/n, em ngồi xuống đi."- Peter ngước đầu nhìn Y/n ,lời nói dù nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang ra lệnh.

Y/n cũng rất nghe lời, cậu ấy kéo lấy một cái ghế rồi ngồi bên cạnh Peter. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào gương mặt người trên giường.

Một gương mặt quen thuộc vô cùng, một gương mặt mà sáng nào cậu sẽ nhìn thấy mỗi khi nhìn vào gương. 

Cậu vẫn nhớ lần đầu, cậu gặp hắn. Lúc đó, cậu đã được hắn cứu khi cậu mém bị một chiếc xe tải tung và cũng vì cứu cậu mà hắn bị thương không nhẹ phải mất hai tuần để lành thương. Cũng vì thế mà cậu được hắn nhờ giúp hắn trông nom một người thân đang trong viện.

Mà chính cậu cũng phải bất ngờ khi lần đầu nhìn thấy gương mặt ấy. Nó quá đỗi giống cậu đi mà cũng có thể vì thế nên hắn mới cứu cậu.

Thời gian càng dài, hắn và cậu càng ngày càng thân thiết. Hắn cũng không ít lần quan tâm hỏi thăm cậu, chiều chuộng cậu vô điều kiện nhưng cứ hể cậu làm gì hay nhắc đến người đang nằm trên giường bệnh kia thì hắn lại quát mắng cậu không thương tiếc. 

Cậu cảm thấy hắn đơn giản chỉ coi cậu là một sự thay thế cho người kia, cách hắn quan tâm và đối xử với cậu cũng là dành cho người đó chứ cũng chả thật tâm là dành cho cậu.

Nhưng biết sao đây...trái tim đã lỡ rung động rồi. Dù có biết mình có thể cả đời sẽ không thể khiến người ấy toàn tâm toàn ý nhìn về phía mình nhưng vẫn muốn cố gắng tự lừa dối chính bản thân. Biết rõ rằng rất có thể một ngày nào đó khi người kia tỉnh dậy, hắn sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ cậu, để cậu một mình trong cái hố mà hắn tạo ra. Nhưng cũng chỉ có thế, cậu không có quyền trách hắn, chính cậu là người hiểu rõ nhưng vẫn chấp nhận chứ hắn nào có ép cậu.

"Cái bóng Bạch Nguyệt Quang của hắn quá lớn, cậu nào có thể so..."

...

[Your Boyfriend Game] vô tình xuyên vào game tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ