TDWD - 1

1.2K 131 24
                                    


Yseut bước đến bên cạnh giường, cảnh hỗn loạn trên đó khiến cô không thể không nhíu mày. Thiếu niên tóc vàng nọ co ro trong góc giường, chăn gối bị cậu giằng cho xộc xệch, khăn lau ném bừa bãi ở khắp nơi, mùi sữa tắm nồng nàn khắp phòng. Sau cánh cửa phòng tắm, hơi nước vẫn còn đang bốc lên nghi ngút, và mái tóc vàng của cậu vẫn ướt đẫm nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ga giường nhăn nhúm.

- Cậu Aether?

Yseut cúi người khẽ gọi, chất giọng không khỏi có chút lo lắng. Trạng thái hiện tại của cậu khiến cô có chút lo sợ, không lẽ họ đã làm quá đáng sao?

Thiếu niên nghe thấy tiếng của cô liền chậm chạp ngẩng đầu, nước mắt từ khoé mi đỏ hoe phủ ướt khuôn mặt lem nhem. Nét vỡ vụn và tuyệt vọng trong đáy mắt cậu khiến Yseut chột dạ, nhưng cô vẫn cố nén lại mà với lấy một chiếc khăn mềm trong tủ, dịu dàng lau qua những giọt lệ đang lăn dài trên gò má hao gầy.

- Chuyện gì đã xảy ra? - Cô hỏi, dù bản thân đã có kết quả.

Aether nghe thấy câu hỏi đó liền bật khóc, sợ hãi cùng kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt non trẻ, cơ thể yếu ớt không nhịn được mà khép nép lại, bàn tay xước xát bịt chặt trong miệng những tiếng nức nở.

Ôi, Yseut thở dài, những kẻ bạo tàn.

- Họ là những con quái vật. - Thiếu niên nhỏ bé nức nở, căn răng lí nhí. - Họ hôn em, và họ cắn em, họ ấn em xuống nệm rồi xé rách em bằng thứ đáng sợ đó.

Aether hãi hùng khi hồi tưởng lại cơn ác mộng đêm qua, từng thớ cơ trên thân thể vẫn đang nhức nhối và đau đớn đến đáng sợ. Những vết thương rát buốt co lại theo nhịp tim dồn dập, tâm trí cậu mù mờ trắng xoá, và cơ thể cậu thì rõ mồn một mùi của họ. Dù cậu có chà xát thế nào đi nữa, cũng không thể át được mùi hương ám ảnh đó.

Cay nghiệt và đầy cạm bẫy.

Yseut tiến đến gần cậu, nhưng Aether đã trở nên quá nhạy cảm, cậu lập tức rụt chân lại và lùi về sau, như thể muốn che giấu gì đó. Nhìn thân hình run rẩy đó, cùng khuôn mặt cúi gằm uất ức, cô không thể tưởng tượng được dưới lớp áo sơ mi mỏng đó là những gì.

- Aether. - Cô cố gắng đè giọng nhẹ nhàng nhất có thể, chậm rãi trấn an cậu. - Cậu cần được chữa trị.

Thiếu niên tóc vàng mờ mịt ngẩng đầu, không kìm được cảm xúc mà bặm môi, những giọt lệ lại tuôn rơi từ khoé mắt đỏ hoe. Không biết cậu đã khóc bao lần từ khi chạy khỏi nơi đó, nhưng vành mắt cậu đã đau xót và tê dại đi. Cậu không dám cho người khác nhìn thấy cơ thể mình hiện tại, cũng không muốn tiếp nhận bất cứ điều trị gì bây giờ. Cậu sợ tất cả mọi thứ, cậu không biết mình phải làm gì bây giờ. Có lẽ cái cậu cần nhất bây giờ là, một ngăn tủ chật hẹp nhưng thật an toàn, để không ai có thể tìm thấy cậu.

Thấy Aether không trả lời, ngược lại còn có xu hướng bài xích, Yseut không khỏi chua xót, cảm giác tội lỗi chiếm trọn lấy tâm trí cô. Cô nhắm mắt cúi gằm xuống, hai bàn tay đeo găng thẳng thớm siết chặt lại, kiên nhẫn quỳ gối:

- Tôi sẽ không hỏi bất cứ điều gì, cũng sẽ không nói một lời nào cả. - Cô bày biện đống đồ sơ cứu lên giường. - Tôi chỉ muốn cậu đỡ đau hơn, được chứ?

(DottorexAetherxPantalone) To Death We DanceNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ