Chương 26: Sỉ khả dâm bất khả nhục!

30.8K 1.3K 164
                                    


Cửa sổ phòng Alan mở toang, gió đêm ùa vào có chút lạnh. Lý Duy run run bỏ dép lê, vội vàng chui vào trong ổ chăn, bọc kín cả người.

Alan thích thú nhìn một loạt các động tác của cậu, cười đến càng ngày càng mờ ám: “Lên giường vội vậy.”

Lý Duy thẹn quá hoá giận: “Phòng anh lạnh quá.”

Alan cười to tới trước cửa sổ, kéo cánh cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ để thông khí.

Trong ổ chăn vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Alan, vừa ấm áp vừa quen thuộc. Lý Duy cảm giác như có một dòng nước ấm chợt dâng trào trong người, tâm như chú nai chạy loạn, khuôn mặt bắt đầu nóng ran, mệt mỏi cũng bớt đi vài phần. Yêu nhau hơn một tháng, hai người ôm ấp hôn sờ cũng đã làm không ít, nhưng ngủ chung một giường…Lý Duy không thể không biết xấu hổ mà nghĩ tiếp được nữa, ngượng ngùng vùi mặt vào trong gối.

Alan trở lại giường, nằm xuống cạnh Lý Duy. Anh giật cái mền đang bị Lý Duy cuốn chặt ra, chui người vào trong, ôm Lý Duy vào trong ngực thật chặt. Alan cảm giác được cái người nằm trong lòng anh đang run nhè nhẹ, khẽ cười, kéo khuôn mặt đỏ lừ của Lý Duy ra trước mặt mình, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa sáng vừa thẹn, ngón trỏ ma sát mặt cậu, lấy giọng điệu không cho phản đối nói: “Cho anh hôn chúc ngủ ngon một cái.” Vừa dứt lời, không đợi Lý Duy trả lời được hay không đã chụp lấy môi cậu.

Nói là hôn chúc ngủ ngon nhưng lại không phải hôn nhẹ giống như lúc trước. Alan liếm mút môi cậu, tìm mọi cách để đùa giỡn với chiếc lưỡi của Lý Duy, còn dẫn đường đem đầu lưỡi ngượng ngùng Lý Duy len vào trong miệng anh, rồi lại đùa thêm chút nữa, mãi cho đến khi tim Lý Duy đập thật nhanh, hít thở dồn dập.

Lý Duy ngầm thấy không ổn, nếu cứ hôn như vậy nữa thì sẽ không đảm bảo mà lên cò súng mất. Cậu cố lảng tránh nụ hôn của Alan, giọng đứt quãng nói: “Ha…không, không còn sớm, nên…ha…ha…nên đi ngủ.”

Alan không để ý mà hôn thêm vài cái, chơi xấu nói: “Em cứ ngủ đi, anh ở chỗ khác múi giờ quen rồi, không ngủ được, tìm chuyện khác làm cũng được.”

Lý Duy vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh như vậy em không thể nào ngủ được.”

Alan dừng lại, mở to hai mắt sáng quắc nhìn Lý Duy: “Em cũng không ngủ được, vậy chúng ta cùng tìm chuyện gì đó làm đi?”

Mặt Lý Duy đỏ tới mang tai: “Em muốn ngủ.” Dứt lời, xoay người đưa lưng về phía Alan, giả bộ ngủ. Alan không hề nản lòng, cười hì hì ôm chặt Lý Duy từ phía sau, tay không thành thật từ bên dưới luồn vào áo ngủ, đặt tay lên bụng cậu. Lý Duy cứng đờ người, định hỏi có chuyện gì lại nghe Alan nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ ôm một cái, không làm gì hết.” Nói xong người càng nhích lại gần Lý Duy.

Lý Duy điên cuồng gào thét trong lòng, không làm gì sao, vậy anh còn lấy thứ đang cứng ngắc đó cọ vào mông em làm gì. Cậu thở dài, mặc kệ, đã nằm cùng một giường, chuyện kia cũng chỉ là sớm hay muộn, mặt nhăn mày nhó mãi cũng không phải đàn ông. Nghĩ vậy, cậu xoay người lại thật mạnh, mắt to mắt nhỏ trừng Alan một hồi, nhỏ giọng nói: “Muốn làm thì làm đi.”

Đại Luật Sư Và Thực Tập SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ