Tôi và Felix là một đôi bạn thân. Nhiều người còn trêu rằng chúng tôi giống y hệt một cặp thanh mai trúc mã, đến cả ba mẹ hai đứa cũng nói có khi họ sẽ là thông gia với nhau không chừng, nhưng có lẽ họ nói đúng, Felix cậu ấy chỉ coi tôi như những người bạn làm gì có chuyện yêu đương. Chúng tôi dường như ở bên cạnh nhau trừ những lúc ai về nhà nấy, cậu ấy cần tôi xuất hiện tôi cần thì cậu xuất hiện.
Thân với nhau là thế nhưng hai người chúng tôi mỗi người đều có một con đường và định hướng riêng của mình. Felix cậu ấy ước mơ là được làm cảnh sát để có thể truy bắt những tên tội phạm ngoài kia, còn tôi thì khác tôi chỉ ước mình có thể trở thành một bác sĩ, nói chính xác hơn là bác sĩ khám nghiệm tử thi. Tôi thích ở trong phòng thích điều tra tìm ra những biểu hiện lạ hay những điều bất thường của một xác chết, hơi man rợ một tí nhưng công việc này khá thú vị.
Thật may mắn khi cả tôi và cả Felix đều thực hiện được ước mơ của mình, và may mắn hơn khi cả hai thành công vào cùng một trường chỉ khác ngành nghề. Nhưng không sao tôi chỉ cần như thế là đủ.
Felix cậu ấy rất giỏi, lý thuyết hay thực hành cậu ấy đều làm rất tốt, luôn được các thầy cô khen ngợi và luôn được đạt điểm tuyệt đối. Tôi thì không được như cậu ấy tôi chỉ giỏi thực hành còn lý thuyết tôi chẳng nhớ đến một chữ, đơn giản vì tôi không có khả năng nhớ nhiều nhớ dai như Felix vì vậy tôi thường hay nợ điểm nợ môn của các giảng viên.
Felix rất hay qua ngành tôi để học hỏi, cậu ấy khi nghe tôi kể về chuyên ngành của mình cũng rất hứng thú. Hai đứa trao đổi ngành nghề với nhau, Felix chỉ tôi ngành của cậu ấy và tôi cũng chỉ lại. Thật ra tôi không có hứng thú với cái ngành cảnh sát đó lắm, nhưng mỗi khi nghe Felix luyên thuyên về ngành cảnh sát của cậu, tôi lại thấy ngành đấy cũng hay là vì có Felix tôi mới thấy nó thú vị, tôi cũng chẳng biết nữa, bởi lẽ đó mà hai chúng tôi thường xuyên trao đổi những gì hiểu biết cho nhau. Biết thêm một ngành khác không phải chuyên môn của bản thân cũng là một cái tốt, ít ra sau này có thành một bác sĩ thành thạo thì mấy kiến thức cũng có thể giúp ít được cho công việc của tôi.
tôi cũng hay dùng thời cơ hội đó để mà ở gần với cậu ấy nhiều hơn, thú thật thì khi cả hai đã chọn ngành nghề khác nhau sẽ ít gặp nhau hơn có khi cả tuần chỉ gặp nhau vài lần, vì chúng tôi học trái buổi. Ở gần Felix tôi có cảm giác rất thoải mái, cứ mỗi khi Felix vô tình chạm vào tay tôi thì tim tôi lại đập nhanh đến khó tả tôi bắt đầu lúng túng hơn khi đối diện với cậu ấy. Mãi đến về sau tôi mới nhận ra rằng bản thân đã thật sự thích Felix.
Hôm đó là ngày đầu tiên sau chừng đấy năm học tập, cuối cùng thì cả tôi và Felix đều đậu đại học chính thức trở thành một viên cảnh sát và một bác sĩ khám nghiệm thực thụ. Chúng tôi đã cùng nhau tổ chức tiệc ăn mừng cùng với bạn bè và người thân của cả hai đứa. Ngày hôm đó ai cũng chúc mừng hai đứa bọn tôi, họ đều dành những lời chúc tốt đẹp cho cả hai.
Tôi đảm bảo rằng hôm đó Felix rất hạnh phúc, cảm xúc của cậu ấy dễ đoán và dễ thương lắm, dễ thương như chính cậu ấy vậy. Khoảnh khắc Felix cười cậu ấy thực sự rất đẹp, tôi là một người không thích tàn nhang bởi vì nó vô dụng không làm đẹp được khuôn mặt của ai hết, nhưng nhìn đi người tôi thích cậu ấy có nguyên một gò má đầy tàn nhang nhưng sao nó đẹp lắm, giống như một dải ngân hà hoặc là như một bầu trời đầy sao, nó khiến tôi nhìn mãi không dứt và đôi mắt biết cười của cậu ấy nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
thêm một lần yêu || hyunlix
FanfictionNhững mẫu truyện nhỏ của tớ ở đây Chỉ là oneshot thui nên hong có nhiều chap đâu