"Bá Văn đã từng làm điều gì khiến bạn cực kì vui hay khiến bạn cảm thấy như thể, chàng trai này thực sự rất tốt và mình có thể làm bạn với anh ấy chưa?"
Cầm micro trong tay, Khương Điển nhất thời không biết trả lời thế nào.
Quá nhiều, quá nhiều những khoảnh khắc như thế. Sự dịu dàng là một phẩm chất khó có thể diễn tả cụ thể, em không thể dùng chính Trần Bá Văn để giải thích về Trần Bá Văn.
"Có cần phải suy nghĩ lâu như vậy không?"
Người dẫn chương trình cười một cách cường điệu, Từ Khải nói với sang rằng có vẻ như Bá Văn không muốn bị tách ra đứng một mình. Trần Bá Văn cũng bước tới để yêu cầu một lời giải thích cho chính mình, Khương Điển bị một nhóm người vây quanh, cười và nói "Anh ấy có quá nhiều ưu điểm".
"Vậy điều gì khiến bạn ấn tượng nhất?"
"Hôm nay có bão" Khương Điển nói, "Anh ấy biết tôi sợ gió nên sẽ đặc biệt gọi điện cho tôi để trò chuyện."
Trên và dưới sân khấu mọi người đều la hét, Khương Điển nhịn không được loại tình huống này, không có lớp vỏ nhân vật bảo vệ, em chỉ có thể trần trụi đối mặt với những ánh mắt tập trung vào mình, em không thích ứng được, cũng không am hiểu loại chuyện này. May mắn thay, có Bá Văn ở đây, tính hài hước thân thiện của anh có thể áp dụng được trong mọi môi trường, nó giống như một tài năng hơn là kinh nghiệm.
"Thật chu đáo - dự báo thời tiết nói rằng sẽ có một cơn bão khác trong vài ngày tới. Bá Văn, bạn vẫn sẽ gọi cho Khương Điển chứ?"
"Nếu có cơ hội, tôi sẽ đến thẳng chỗ em ấy."
Tiếng hò reo của khán giả khiến người dẫn chương trình mấy lần không thể ngắt lời, Trần Bá Văn tỏ vẻ đắc ý thưởng thức hiệu quả của màn trình diễn do mình tạo ra, Khương Điển cũng mỉm cười theo anh, không muốn tìm hiểu tính nghiêm túc của câu nói này.
Các câu hỏi tiếp tục theo kịch bản, cùng một câu hỏi chuyển đổi nhân vật chính, người dẫn chương trình hỏi Bá Văn, Khương Điển khiến bạn bị thu hút khi nào. Em đã nghe câu trả lời đó nhiều lần, từ đầu đến cuối thời kỳ tuyên truyền phim, câu trả lời của Bá Văn chưa bao giờ thay đổi, nhưng bản thân Khương Điển lại không còn nhớ nữa.
Bá Văn cho biết sau khi quay xong cảnh mà anh không dám kiểm tra, Khương Điển đã chạy đến chỗ anh mà chưa kịp gỡ lớp trang điểm và làm tóc, ôm anh một cách hào hứng, khen ngợi anh bằng giọng mà toàn bộ trường quay có thể nghe thấy: "Bá Văn, anh làm rất tuyệt! Đỉnh quá đi!"
Khương Điển không còn nhớ việc này nữa, em sẽ quên nhiều thứ, nhưng Bá Văn lại nhớ rất rõ ràng.
Anh nhớ rằng Khương Điển đã nói trước khi quay rằng chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau, và cuối cùng họ cùng nhau đứng ở đây, chấp nhận ngày càng nhiều tình cảm của mọi người, nhận ngày càng nhiều công việc và đối mặt với ngày càng nhiều máy quay.
Ngày hôm đó, anh chán nản đứng trong góc phim trường, ngẫm nghĩ xem mình có thực sự phù hợp làm diễn viên hay không. Tiếng bước chân của Điển Điển truyền đến, em hưng phấn nhảy vào vòng tay anh, giọng điệu vui vẻ và khóe miệng nhếch lên, không chút do dự khen anh đã làm rất tốt. Đó là niềm vui ngây thơ và chân thành mà chỉ Khương Điển mới có được, sự công nhận đó là em trao cho Bá Văn, không liên quan gì đến Trần Nghị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bá Văn x Khương Điển] Phương Pháp Diễn Xuất
FanficNhưng đây chẳng phải hiện thực, đây là một giấc mơ nơi Đài Bắc. CP: Bá Văn x Khương Điển Tác giả: Hotpotatooo Nguồn: AO3 Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả.