như thường lệ, quang hải hôm nay vẫn đến từ sớm đứng ở cổng trường đợi em đến. cái cảm giác những cơn gió mùa đông bắc thổi về mạnh mẽ thế này khiến nó run lên trong từng cơn buốt lạnh. quang hải vẫn chưa thể ngờ, mùa đông đã thực sự đến rồi, bởi, mấy hôm trước vẫn còn đang nóng đổ lửa ra cơ mà...
"rầm rầm", hải nghe thấy tiếng trống trường vào giờ truy bài vang lên.
năm, mười, mười lăm, hai mươi, nó lẩm bẩm. nó đứng chờ "người ta" cũng đã tầm hai chục phút, mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nó đang tìm kiếm. trong lòng hải rõ sốt ruột, thề rằng là nó đã phải nheo cả mắt quan sát từng học sinh một bước vào cổng trường rồi nhưng vẫn không thể thấy đâu hình dáng nhỏ nhắn ấy.
mọi lần, nếu hôm sau đức toàn có việc bận phải nghỉ học ý, dù em có ghét phải nhìn thấy bản mặt của tên bốn mắt đến mấy nhưng vì biết rõ tên này sẽ đứng chờ em đến trường đến muốn chôn mình trước cổng người ta, nên đức toàn hay báo trước với hải, để cho nó khỏi chờ và cũng...khỏi hụt hẫng khi không thấy em xuất hiện. nhưng nay thì khác, rõ là khác. chẳng có lấy một lời thông báo trước nào và cũng chẳng có em ở đây, đứng bên cạnh nó, trong thời tiết giá lạnh này.
nó chấp nhận bị giáo viên mắng te tua chỉ để cố nán lại mấy phút đứng đợi hình bóng ấy, dù biết nó có chờ tới ngày mai đi nữa thì vẫn sẽ chẳng nhận lại kết quả nó mong muốn. vậy mà em ơi, em đâu rồi?
phải cho tới khi bác bảo vệ trường nó khoác tạm chiếc áo gió cũ chạy ra la hải một trận thì nó mới thôi cái sự cố chấp ấy đi. không thì cũng chẳng ai biết nó sẽ đứng chôn chân ở cổng tới bao giờ.
bóng lưng nó lạnh lùng quay lại với chiếc cổng ngả màu lâu năm, từng bước từng bước nặng nề tiến vào lớp học.
-
giải lao tiết một, cái hải tiếp tục nuôi lấy chút hi vọng nho nhỏ chạy vội qua lớp đứa nhóc kia. đức toàn vẫn chưa xuất hiện.
giải lao tiết hai, nó đứng ló ngó ở cửa lớp toàn, mắt vội lướt tới chiếc bàn thứ tư nằm dãy hai như một thói quen. bàn hai người ngồi nhưng sao nay lại trống một chỗ..
giữa giờ thể dục tiết ba, từ dưới sân trường quang hải nhìn lên góc cửa sổ thân thuộc, chẳng thấy có mái đầu đen mướt nào hằng ngày hay "nhiều chuyện" ngó đầu ra bên ngoài, quan sát cảnh vật thiên nhiên, và quan sát cả chuyện thường nhật của lũ học sinh dưới sân.
từ sáng tới giờ, không có giây phút nào là quang hải nó không ngừng than thở vì sự thiếu vắng đột ngột này. thiếu "hơi" em mới có ba tiếng thôi mà tinh thần nó đã xuống dốc không phanh, mặt mày ủ rũ thế này. tới cái nỗi, ai đi qua nó cũng gần như có thể thấy đám mây đen kịt trên đầu hải. mới vài tiếng mà đã vậy, rồi đến lúc nó tốt nghiệp cấp ba, mỗi đứa một con đường riêng...không biết nó sẽ sống ra sao.
cái hiếu trong giờ học thỉnh thoảng vẫn nhìn lén qua dãy đối diện "thăm dò" tình hình, thấy thằng bạn mình nguyên tiết học cứ buồn rười rượi ra như thế, cậu không cần hỏi nhưng vẫn đoán được việc này có liên quan tới cả em crush khối dưới của thằng hải. văn hiếu chẹp miệng ngẫm nghĩ, cái hồi hải còn không biết yêu là gì, nó đâu có như này, ngược lại còn dám to mồm kêu với hiếu "học là nhất, nhì là học, ba cũng là học" với cả cái gì mà "tao không bao giờ để chuyện tình cảm xếp trên việc học". rồi tới lúc nó đem thương nhớ cho đứa nhóc kia, tánh nó lại chẳng thay đổi một trăm tám mươi độ đó còn thây. hiếu cũng không còn thấy đâu cái hình tượng mọt sách suốt ngày trốn trong lớp học bài của quang hải nữa, bây giờ chỉ còn lại một thằng ngáo ngáo ngạo mạn tuyên bố theo đuổi nam sinh kia thôi.