Bí mật của mùa đông

657 78 1
                                    

Hai người đang ngồi bấm điện thoại một cách xiêu vẹo trên chiếc sô-pha nhỏ trong phòng Minjeong. TV phía trước mặt vẫn phát từ nãy đến giờ để căn phòng không trở nên im lặng quá mức.

Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang không ngừng rơi dưới ánh đèn sáng lóa hắt qua từ sân nhà hàng xóm phía đối diện. Trời lạnh như thế chẳng đi được đâu, thế nhưng cứ ngồi nghịch điện thoại mãi cũng chán.

Yu Jimin sau khi khẳng định chẳng còn gì thú vị nữa sau chuỗi tăng tốc độ lướt màn hình liên tục bằng cả hai ngón trỏ, đành tùy tiện bỏ chiếc điện thoại xuống ghế, sau đó mon men nhích lại gần đứa nhóc đang ngồi ôm chân thành một mẩu ở đầu bên kia.

Cô phát hiện ra Kim Minjeong đã thôi không nhìn điện thoại nữa từ lúc nào.

Yu Jimin vừa nghĩ ra một trò để chơi, cô chống hai tay xuống sô-pha, phóng ánh mắt long lanh nhìn về hướng Minjeong. "Tôi nằm lên đùi em được không?"

"Không," đôi mắt hờ hững của em người yêu bên cạnh vẫn đang chăm chú theo dõi chương trình chán ngắt đang phát lại trên truyền hình.

Mỗi tối thứ sáu, toàn những trò đùa đến từ thế kỷ trước. Không hiểu vì sao mỗi khi qua nhà Minjeong cô đều thấy chương trình ấy đang bật và hình dáng mảnh mai của em đang loay hoay làm gì đó nơi bàn học, hay đi xung quanh phòng dọn dẹp lại mớ sách vở vứt lung tung.

Về sau Yu Jimin hỏi mới biết vì TV phòng em người yêu có đăng ký cáp mạng đâu, nên chỉ bật được mỗi hai đài chuyển qua chuyển lại, cũng may đó là hai kênh giải trí chứ không phải tin tuyên truyền hay thời sự, chứ không Yu Jimin sẽ tha hồ tưởng rằng mình đang ở Bắc Triều Tiên.

"Vì sao thế," con mèo vừa kéo cánh tay Minjeong vừa nói giọng làm nũng. "Vì saoo?"

Kèm theo những động tác dụi đầu vào vai người nhỏ hơn khiến em ấy theo phản xạ rụt cổ lại vì nhột.

"Tôi chán quáa, mình ra ngoài chơi đi Minjeongie."

Yu Jimin kéo dài giọng hỏi, dù biết sẽ không nhận được câu trả lời cô mong muốn.

"Bên ngoài lạnh lắm," Minjeong đẩy trán Jimin ra xa.

Chưa kịp lầm bầm chửi như mọi lần người dẫn chương trình trên TV giỡn xàm bằng cách nhại giọng khách mời, chị người yêu hiếu động của Minjeong đã nhào đến đè vai em dựa vào thành sofa, kèm theo đó một lời đề nghị nghe cứ... kiểu kiểu gì ấy. "Một ra ngoài chơi, hai cho tôi nằm lên đùi em."

Đã quá quen với mấy trò bộc phát người yêu, nên Kim Minjeong chỉ cười hiền lành đưa tay lên nhéo má cái con người rõ ràng đang hờn dỗi vô cớ, mà nguyên nhân lớn nhất chắc chắn đến từ nhàm chán.

Với vẻ mặt cưng chiều, Minjeong vui vẻ nói. "Em hiểu rồi, từ giờ em sẽ để ý tới chị thay vì điện thoại và TV."

Yu Jimin nghe xong chẳng trả lời một câu hoàn chỉnh mà chỉ phát ra mỗi tiếng: "Ò..."

Thế nhưng, hai sự lựa chọn người yêu đưa ra cũng hơi hóc búa khiến Kim Minjeong phải nhìn lên trần nhà suy nghĩ cỡ chừng ba mươi giây.

"Lúc nãy..." Em dừng lại chút rồi nói tiếp dưới đôi mắt chăm chú chờ đợi của chú cún - bị bỏ rơi ở đầu sofa bên kia - chỉ có vỏn vẹn ba mươi phút: Yu Jimin. Giờ thì chẳng biết ai thật sự giống chó? À không phải chó, cún, là cún nhé.

Winrina | Cuộc Đụng Độ Giữa Hai Hot GirlsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ