05

212 13 0
                                    

Có kết quả rồi, bệnh tình càng thêm trầm trọng phải mau chóng làm phẫu thuật mới được.

Nhưng còn thiếu 20 nghìn tệ nữa...

"Đến ăn chút canh tuyết lê đi cả nhà" Trần Tri bưng canh đến cho từng người, mấy hôm nay họ đã làm việc không kể ngày đêm, giọng cũng khàn hết cả rồi, dây thanh quản còn bị sung huyết, khép miệng lại sẽ chỉ toàn là mùi máu tanh.

Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có âm thanh muôi sắt chạm vào nồi khi Trần Tri múc canh tuyết lê, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.

Lưu Diệu Văn khoé mắt đỏ hoe, tay bưng bát sứ hỏi: "Người còn cứu được không ạ?"

"Cứu chứ, bắt buộc phải cứu" Đinh Trình Hâm cụp mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền.

"Sẽ có cách thôi..." Mã Gia Kỳ vỗ lưng anh. Không biết vì sao lúc Mã Gia Kỳ vỗ lưng thì anh đột nhiên đứng không vững mà ngã về phía trước, may mà trở lại bình thường được ngay.

Cánh tay đang chống trên đùi cứ run rẩy không ngừng, anh nắm chặt lấy cánh tay đang run ấy giấu ra sau lưng rồi cố ép xuống.

"Em có cách rồi". Trần Tri bỗng bước ra từ phòng bếp, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Ở nhà Trần Tri có một cặp vòng tổ tiên để lại, bán đi sẽ kiếm được kha khá tiền, người mua cũng tìm xong xuôi cả rồi, chỉ cần đưa hàng là người ta sẽ trả tiền ngay.

"Giờ ngoài làm thế ra thì chúng ta cũng còn cách nào khác nữa đâu?" Trần Tri nhìn mấy anh em, họ cũng đưa mắt nhìn nhau. Quả thực là trừ cách này ra thì họ không còn phương án nào khác nữa.

Trương Chân Nguyên đi cùng Trần Tri về nhà cũ lấy đồ để đưa cho khách, còn Mã Gia Kỳ đến viện chăm Tống Á Hiên, những người còn lại thì đi rút hết số tiền còn lại ra.

Mọi người bàn lại một chút rồi chuẩn bị sang hôm sau sẽ xuất phát.

Tối hôm đó Trần Tri ở cùng mấy anh em, trước khi đi ngủ mọi người còn ngồi trên sofa hát hò.

Chỉ là thiếu mất một bạn nhỏ đam mê ca hát.

"Chữa khỏi cho Hiên Hiên rồi anh em mình đi biển đi".

"Ừm, đi biển, đến đó cùng hát".

"Chúng ta có thể hát mãi hát mãi, nhất định sẽ có người nghe và chúng ta cũng sẽ được đứng trên sân khấu thôi".

"Tới lúc anh Trương với chị Tiểu Tri kết hôn rồi sinh được một bé gái thì chắc chắn con bé sẽ hạnh phúc lắm, nó có 6 người chú đẹp trai như này cơ mà". Lưu Diệu Văn vừa nói vừa đưa tay sờ mặt mình.

"Kết hôn hay không không quan trọng, được ở bên nhau là tốt rồi". Trần Tri nằm trong lòng Trương Chân Nguyên cười cười đáp lại.

"Nhưng anh nhất định sẽ lấy em". Trương Chân Nguyên nắm lấy tay Trần Tri, cô mỉm cười rồi gật đầu.

Tối hôm đó mọi người đã nói rất nhiều chuyện, dường như đang thêu dệt nên một giấc mơ không có bi thương, không có buồn phiền, mỗi một câu chuyện đều là chuyện tốt đẹp.

[TNT] CHẠY TRỐNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ