Nghiêm Hạo Tường tiếp tục bị thương. Sự phấn khích khi giành chiến thắng trong nhiệm vụ lần này đã bị những lời nói của Triệu Cánh làm cho nhạt nhoà đi, giờ chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Hắn là lính gác kém cỏi nhất trong trại huấn luyện. Nếu không có Lâm Bảo, hắn sẽ không thể tham gia buổi đánh giá.
Nghiêm Hạo Tường ngồi thất thần trên bậc thềm trước sân. Tiểu gia hoả trong tay ngừng ăn kẹo bông, dùng chân ra hiệu để an ủi hắn. Tinh thần thể và chủ nhân có khả năng đồng cảm. Chẳng biết liệu Hạ Tuấn Lâm có biết về cảnh tượng hài hước này hay không nữa? Nỗi tuyệt vọng và bất lực bao trùm lấy hắn.
Sự xoa dịu của Lâm Bảo căn bản không có tác dụng. Nó rất sốt ruột. Lâm Bảo ngồi trên vai hắn. Đôi tai ỉu xìu rủ xuống. Hai chân trước vẫn chung thuỷ che đi phần bụng trắng nõn của mình.
"Lâm Bảo, ngươi đi về trước đi, tao muốn yên tĩnh một lát."
Lâm bảo mở to đôi mắt, ngây người trong giây lát, bất đắc dĩ rền rĩ một tiếng. Nó quay người sang hướng khác nhưng không nhúc nhích. Một lúc sau, tiếng than tủi thân càng lúc càng lớn, dường như nó đang mất bình tĩnh. Nghiêm Hạo Tường ôm gấu mèo nhỏ vào trong lòng, dỗ dành nó:
"Không phải tao không muốn nói chuyện với mày. Ừm... chỉ là tâm trạng hôm nay không tốt..."
Nghiêm Hạo Tường xoa xoa tai Lâm Bảo:
"Đừng giận nữa, được không?"
Lấy viên kẹo bông từ trong túi áo ra, chà... tiểu gia hoả này ăn cũng giỏi quá! Chỉ còn một viên cuối cùng thôi.
Nghiêm Hạo Tường đưa kẹo cho Lâm Bảo. Người ta nói hành động của tinh thần thể có sự tương đồng với tính cách của chủ nhân. Hắn không dám tưởng tưởng một người có vẻ ngoài lãnh đạm như Hạ Tuấn Lâm sẽ hành động đáng yêu như Lâm Bảo. Hắn sờ nắn chiếc bụng tròn mềm mại của Lâm Bảo. Nó thoải mái lắc lắc đôi chân nhỏ của mình.
Viên kẹo bông chuẩn bị nuốt xuống thì dừng lại khi nghe thấy lời của lính gác:
"Chủ nhân có ăn nhiều như mày không, Lâm Bảo?"
"..."
Lâm Bảo chăm chú nhìn kẹo đường dính trong lòng bàn tay, lè lưỡi hồng hồng ra, dè dặt liếm từng chút ít.
Hừm, có vẻ như hắn đang hỏi điều vô ích rồi!
Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, tiến tới ngôi nhà mới ở phía sau và đẩy nhẹ cánh cửa ra. Vì giữa họ đang có mối quan hệ ràng buộc nên Liên Minh đã sắp xếp cho hắn một chỗ ở mới. Hắn dọn đến đây chưa được hai ngày.
Nghiêm Hạo Tường vừa bước vào, Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trên tràng kỉ. Thấy tiếng động, anh quay sang nhìn. Ánh mặt họ chạm nhau vài giây.
"Không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy."
Hạ Tuấn Lâm nhìn sang chỗ khác. Lâm Bảo chạy đến muốn được chủ nhận ôm ôm nhưng anh đã từ chối nó. Hạ Tuấn Lâm đặt một ngón tay lên đầu Lâm Bảo đang cố gắng sà vào lòng mình, trả lời câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường:
"Tôi không sao. Vết thương trên mặt anh... Buổi đánh giá hôm nay thế nào?"
Nghiêm Hạo Tường hơi thất vọng khi nhắc đến nhiệm vụ lần này.
![](https://img.wattpad.com/cover/342525007-288-k336001.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[SHORTFIC•TƯỜNG LÂM]: HÁI SAO
Фанфик[TRANSN SHORTFIC/TƯỜNG LÂM]: HÁI SAO Tên gốc: 摘星 Tác giả: kuukausi- Chính văn: 3 phần Chuyển ngữ và chỉnh sửa: Dưa Pairing: Lính gác Nghiêm Hạo Tường x Người dẫn đường Hạ Tuấn Lâm Thể loại: Lính gác dẫn đường Kết: HE *Bản edit chưa được sự đồng ý củ...