Loại người như cậu không được phép yêu tôi

194 12 2
                                    


(3)

Hắn không thấy cậu đâu lại xuống kéo cậu lên, cậu vui mừng vì lúc tưởng như suýt chết lại được hắn cứu, nhưng hắn lôi cậu lên rồi lại đẩy cậu xuống, đưa tay tát cậu hắn dập tắt mọi hi vọng trong đầu cậu. Cái tát của hắn làm cậu đau đến không thể thở được, cơ thể cũng lạnh dần đi.
                     

- " Anh, không cần tìm nữa đâu, lát em về rồi mời thợ đến phá khóa cũng được, từ nay em sẽ cẩn thận hơn"

Cậu ta nói, cậu ta sợ hắn không tìm thấy sẽ nhận ra cậu ta đang nói dối.
                     

Hắn tìm một lượt cũng không thấy chiếc chìa khóa đâu, hắn liền nghĩ là cậu lấy giấu rồi nên hắn liền lôi cậu lên bờ. Cậu nằm đó ho sặc sụa, gương mặt trắng bệch vì cơn sốt lại ngâm nước quá lâu, cậu dường như không còn chút sức lực nào.
                     

- " Vô dụng, lại đây"

Hắn lên tiếng gọi cậu.
                     

Cậu nghe hắn gọi thì đứng dậy bước đi nhưng cứ đi được vài bước lại ngã xuống. Nhìn cậu hắn cảm thấy ngứa mắt, hắn cho rằng cậu giả tạo nên tiến đến chỗ cậu, nâng cằm cậu lên, hắn không kìm chế được mà tát vào mặt cậu...
                     

- " Cái thứ vô dụng, có phải cậu lấy chiếc chìa vứt đi rồi không"
                    

- " Em không lấy."

Cậu đáp, ánh mắt hắn khiến cậu cảm thấy sợ hãi
                     

- " Cháttttt... còn chối, cậu không lấy thì tại sao lại không thấy..."

Hắn lạnh lùng nói rồi đưa tay lên tát cậu, hai bên má cậu sưng lên, nhưng hắn thấy với cậu như vậy là quá nhẹ nhàng.
                     

- " Em xin lỗi... nhưng em thật sự không lấy"

Hắn nghe cậu nói thì buông cằm cậu ra không kìm chế được cho cậu một cái tát nữa. Cậu không ngồi vững nữa mà ngã xuống sân bể bơi, hắn lại túm tóc lôi cậu lên thẳng thừng đấm vào ngực cậu.
                     

- " Cãi này, xem cậu còn cãi được nữa không."
                     

Cậu vốn đang bệnh hơi thở đã khó khăn lại bị đánh cậu không chịu nổi nữa, ho khan ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
                     

Thấy cậu bất tỉnh, hắn đưa tay sờ người cậu, chửi thề mấy câu rồi cũng cho người đưa cậu đến bệnh viện.
                     

Đêm đó hắn cùng cậu ta ân ái mà không biết cậu sống dở, chết dở.
                     

Hai ngày hắn không đến bệnh viện cho đến khi người của hắn gọi nói cậu tỉnh thì hắn cùng cậu ta đến thăm.
                     

- " Vẫn chưa chết sao?
                     

- " Cảm ơn anh đã cứu em"

Cậu mỉm cười nhìn hắn biết mình còn sống biết hắn đã cứu cậu, cậu rất vui ít ra còn có thể trả nợ cho hắn.
                   

Andree x Bray| VER | Con Nợ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ