Gyuvin ngồi bên cạnh khung cửa sổ lớn, trên tay là tẩu thuốc còn âm ẩm. Hắn dõi mắt theo bóng một kẻ khờ đang lạc lối nơi góc phố quen thuộc, nở một nụ cười xót thương.Dời lại tầm mắt vào căn phòng tồi tàn ẩm thấp. Hắn nhìn về phía chiếc dương cầm được phủ một tấm vải trắng ở góc phòng không biết từ khi nào cũng đầy bụi. Hắn chẳng động đến nó nữa, ít nhất là đã bảy năm nay.
Con sẻ dại đậu lên bậu cửa, nó giương mắt nhìn người đàn ông đang loay hoay trong một mớ tình yêu rối rắm, sau đó lại kêu lên những tiếng kì quặc. Con chim đang cười hắn, vì hắn nhẫn tâm cười kẻ khờ đi lạc, nhưng cũng là đang nhạo báng bản thân, chính hắn cũng đang lạc lối đấy thôi.
Hắn luôn thương nhớ em, luôn dành cho em một thứ tình cảm đặc biệt hết mực, hơn cả một nhạc công dành cho học trò xuất sắc của mình.
Mắt hắn ánh lên niềm nuối tiếc, xót xa trong con tim lại lấp đầy nghẹt cả lồng phổi, hắn chỉ ho khan mấy tiếng, tường vi đã bay lung tung khắp phòng.
Thôi nào, miệng hắn trước đó chỉ toàn thuốc lá, nhưng giờ lại vướng mấy cánh hoa.
Gyuvin nằm dài trên cái giường gỗ cũ kĩ đã kêu cót két, cơn ho không buông tha hắn. Chỉ trong thoáng chốc, hắn cứ ngỡ mình bị vùi dưới một triệu đoá tường vi.
Trái tim đau đớn như bị ai cầm dao gắm vào, hắn ôm lấy lồng ngực, la hét đến giọng cũng lạc đi. Người hắn cong lại như con tôm, cổ họng thì đau rát cùng cực.
Thôi nào, thôi nào, hắn đâu yêu em nhiều đến thế chứ.
Đương nhiên đấy chỉ là những gì hắn nghĩ, lý trí hắn bảo thế, nhưng trái tim hắn nói khác. Trái tim hắn nói hắn yêu em đến tận xương tận tủy, yêu đến cái chết kề cận vẫn yêu.
- Gyuvin, em đây, Ricky đây!
Em đập cửa, từ khi vừa bước lên cầu thang ọp ẹp, em đã nghe tiếng hắn gào thét, chắc là bệnh lại tái phát.
Hắn nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, mồ hôi rịn ra ướt đẫm, thở hổn hển. Cánh hoa mỗi lúc một nhiều, cơn ho cũng càng ngày càng kéo dài. Hắn lại bước đến ô cửa sổ, bàn chân như đang dẫm trên chiếc thảm toàn hoa là hoa. Gyuvin mệt mỏi ngắm thành phố Paris khoác lên một chiếc áo màu chiều tà quá đỗi xinh đẹp. Chỉ bấy nhiêu là đủ an ủi cho con tim đầy những vết thương của hắn rồi.
Bầu trời mang một sắc cam, phía chân trời mặt trời đỏ ối đang dần biến mất, như đóm lửa vội vàng vụt tắt. Hắn phóng tầm mắt ra xa, cố tình phớt lờ đi tiếng đập cửa vẫn ầm ầm từ nãy.
- Em biết anh ở trong đó.
Giọng Ricky kiên quyết, nhưng mắt em đã nhoè nước. Bàn tay đập cửa đã ửng đỏ, chân thì muốn ngã quỵ xuống đến nơi.
- Đi đi.
Gyuvin ở bên này chạm tay vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo đang run lên bần bật, đôi mắt đen sâu thẳm buồn vời vợi.
- Tại sao chứ? Tại sao anh lại tránh mặt em?
Ricky gần như thét lên, giọng em chất chứa biết bao bi thương, còn gì đau lòng hơn nữa sao khi hắn muốn rời xa em chứ.
![](https://img.wattpad.com/cover/357995509-288-k277204.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Gyuricky] - Vài oneshot
Fanfictionđặt oneshort nhưng twoshort, threeshort gì cũm coáaaaa