CHAP 9

507 32 13
                                    

Tiếng xe cấp cứu vang dội, Từ Minh Hạo nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, dọc đường đi, Tống Giai Kỳ không ngừng lo lắng cho anh, cảm xúc của cô lúc này vừa bất an vừa vui sướng. Bất an vì lo cho sự an nguy của anh, vui vì nhận ra một sự thật. Rằng Từ Minh Hạo chính là cậu nhóc năm xưa mà cô biết.

"Ông biết anh ta chứ?"

"Vâng, đó là Từ Tổng tập đoàn *YJ"

*YJ: Ying Jun 'Ảnh Quân'

"Đúng, bằng mọi giá phải cứu lấy anh ấy, cầu xin bác sĩ. Tôi thì không thể làm gì đến các người, nhưng Từ gia ở Bắc Kinh chắc chắn sẽ không để yên như vậy, nhất định phải cứu lấy anh ấy"

Sau khi nói vài lời với bác sĩ, nhận được cái gật đầu từ ông ấy, cô mới yên tâm buông thõng cánh tay.

Mệt mỏi gục xuống hàng ghế dài. Nữ y tá thấy tay cô cũng rướm máu, dò hỏi thì phát hiện cổ xương tay phải của cô đã bị trật khớp, họ tiến hành nắn xương lại cho cô, sau đó cẩn thận bó bột.

Tâm trí cô không còn hơi đâu mà quan tâm đến cổ tay mình, đau cũng mặc kệ, điều cô quan tâm chính là nhiều năm trôi qua như vậy, không ngờ cô và cậu bé năm xưa có thể gặp lại nhau, trong hoàn cảnh này. Quá đột ngột, khiến Tống Giai Kỳ bán tính bán nghi, nhưng sợi dây chuyền này đã nói lên tất cả. Trước khi hai người xa nhau, cô đã để lại sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, đằng sau còn khắc một kí hiệu đặc biệt, điều này cho cô khẳng định tất cả là đúng như vậy...

20 năm trước...

"Tuyết rơi dày đặc thế này, sao anh lại ngồi ở đây vậy?"

Thấy cậu ấy không trả lời, cô ngồi xuống và nhẹ nhàng cất giọng.

"Nhà anh ở đâu?"

Ột ột ~~

"Hì chắc anh đói rồi nhỉ?"

Cô bày ra một giỏ bánh bao, rất nhiều bánh bao.

"Cho anh một cái!"

Thấy đồ ăn liền không kiềm được, đã hai ngày cậu không có gì trong bụng, Giai Kỳ tốt bụng nên đã cho cậu vài cái bánh, không ngờ ăn tới cái thứ tám cậu mới ngưng.

"Anh ăn nhiều thế? Coi chừng nghẹn đó, ở đây em không có nước"

Tới giây phút này cậu vẫn không mở miệng đáp lại cô.

"Anh tên gì?"

"Anh không biết nói chuyện sao?"

"Thật sự không biết nói?"

"Em tên Giai Kỳ, rất vui được làm bạn với anh"

"Lần đầu gặp mặt mà anh đã ăn tám cái bánh bao như vậy rồi... Hay là em gọi anh là Tiểu Bát nhé? Tiểu Bát"

Thời gian sau đó, Từ Minh Hạo phải chuyển nhà, ngày nói lời tạm biệt với Tiểu Kỳ Kỳ, cô đã trao cho cậu một sợi dây chuyền, đó là quà tiễn đưa cậu...

20 năm sau, không ngờ có thể gặp lại...

Càng nghĩ lại, nước mắt cô càng rơi, như không thể dừng lại, trùng hợp đến vậy sao?

【THE8 × You】VÃN PHONG CÁO BẠCH_Lời Thú Tội Của Gió ĐêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ