CHAP 3

578 58 6
                                    

Tống Giai Kỳ được đưa đến bệnh viện ngay sau đó, cô trong tình trạng bất tỉnh, bác sĩ sau một hồi xem dò mới ra nói tình hình của Tống Giai Kỳ cho người đang sốt ruột bên ngoài.

"Từ thiếu phu nhân vì dị ứng với thức ăn, chủ yếu là nấm rơm nên mới chóng mặt mà ngất xỉu, cũng may là cô ấy ăn chỉ có một ít nên không quá nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn để lấy lại sức, vì Từ thiếu phu nhân có cơ thể khá yếu, chúng tôi cần theo dõi cho đến khi cô ấy hồi phục hẳn"

"Cảm ơn bác sĩ"

Bác sĩ rời đi, phần còn lại ở đây giao cho hắn, nhưng có vẻ hắn không bằng lòng, ban nãy sao hắn lại sốt sắng như vậy? Giờ lại trưng ra bộ dạng chán nản, như thể cô rất phiền, hắn không muốn ở lại đây chăm sóc cho cô, một kẻ hống hách như Từ Minh Hạo thì làm sao có thể đi chăm người khác, người đó lại là cô, lấy lí do gì để hắn làm vậy?

Đồng hồ tít tắt, Tống Giai Kỳ từ từ hé mắt, không biết đã ngủ bao lâu, khiến cơ thể cô rã rời, khó khắn lắm mới ngồi dậy được, đập vào mắt cô là Từ Minh Hạo đang ngồi bên cạnh, ngó ra cửa sổ thì trời đã sụp tối rồi, hắn đã ngồi đây bao lâu rồi? Chỉ thấy hắn đang chợp mắt ngồi trên ghế, có vẻ đợi cô tỉnh lại nên mới ngủ gục đi. Tống Giai Kỳ nhìn hắn một hồi lâu, ngủ thôi mà có cần đẹp thế không? Khiến cô như muốn chìm đắm, nhưng rất nhanh tự kéo mình về thực tại, hắn không phải thứ khiến mình mê đắm như thế. Bụng cô đói cồn cào, ngủ lâu như vậy vẫn chưa kịp ăn gì, không muốn nhờ vả hắn, cô tự xuống cantin bệnh viện dùng bữa tối. Đang ngồi mải mê ăn thì cô nhận được video call từ cô bạn thân đang ở Luân Đôn.

[Alo, Tiểu Kỳ bảo bối của mình, mấy bữa nay ở bên này trời bão, người ta không cho máy bay cất cánh, mình không thể về Thượng Hải gặp cậu, mình rất xin lỗi]

"Không sao, cậu cứ từ từ rồi về, dù sao đi nữa mọi thứ đã đi quá xa rồi"

[Tiểu Kỳ]

"Kiều Tử Nhan, mình không trách cậu, số mình đã như thế rồi, không thay đổi được gì đâu, nếu có về thì mình sẽ nhắn cho cậu chỗ ở của mình, thời tiết ở Luân Đôn đang khắc nghiệt, cậu cẩn thận mang bệnh đó"

[Mình biết rồi, mình sẽ cố gắng về với cậu thật sớm, đợi mình nha]

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô cũng vừa ăn xong, di chuyển về phòng bệnh số 202. Anh ta rời đi rồi, cả căn phòng trống không, biết ngay sẽ không đủ kiên nhẫn mà ở đây cùng cô đâu, cô không quan tâm hắn, bước đến giường, chưa đặt mông xuống thì cô bị Từ Minh Hạo phía sau quay ngược lại, hắn siết cổ tay cô, hằn học thốt ra từng chữ.

"Cô vừa đi đâu về đấy hả? Sao đi không nói tiếng nào hết vậy? Có biết tôi lo lắm không? Cơ thể suy nhược mà cứ thích đi lung tung, cô tưởng làm vậy là hay hả?"

"Bỏ ra, tôi đi đâu thì mắc mớ gì tới anh? Tôi không cần anh lo, sự giả tạo đó tôi không cần, nên khỏi phải diễn, không ai thèm xem đâu. Nếu anh có thời gian rảnh quá thì đi kiếm cô tình nhân của anh đi!"

Hắn bóp lấy cằm cô và dùng ánh mắt quỷ dữ nhìn cô "Tống Giai Kỳ, khi tôi tử tế với cô thì tốt nhất cô đừng bướng bỉnh, nếu tôi không lo cho cô thì tôi sớm để cô chết quách đi rồi, muốn tôi mặc kệ cô ư? Đến cả bị bệnh cũng không bớt đi phần cuốn hút nào, vừa mới đi ăn về, có sắc trở lại rồi đó, giờ thì thích hợp để làm chuyện đó rồi chứ?"

【THE8 × You】VÃN PHONG CÁO BẠCH_Lời Thú Tội Của Gió ĐêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ