chương 4: Bì Bì xuất hiện rồi, bạn cảm thấy tôi có vẻ sợ hãi không?

88 3 0
                                    

"Tiểu Hiển! Ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Vương Kha đến trước cửa nhà Bạch Hiển gọi người, Bạch Hiển cùng nhị ca liếc nhau, ánh mắt hai người lộ vẻ trêu chọc

Hồ nháo!

Ba!

Đầu hai người bị đè xuống, đại ca đứng sau ầm trầm nói: "Hai ngươi muốn làm gì?"

Bạch Hiển nuốt một ngụm nước miếng, không có nghĩa khí mà từ bỏ kế hoạch với nhị ca —— dọa Vương Kha nhảy dựng.

Nhìn thấy ánh mắt chòng chọc của đại ca nhà mình, cảm nhận được áp lực từ huyết thống, 2 anh em lựa chọn ngoan ngoãn ngồi đợi.

"Chào chú dì, đại ca nhị ca hảo, tiểu Hiển buổi sáng tốt lành."

Mẹ Bạch mỉm cười đưa cho hắn một cái bánh quy nhỏ: "Chào buổi sáng tiểu Kha, con và tiểu Hiển chuẩn bị đi học chưa?"

Vương Kha phi thương tự nhiên mà cầm lấy, "Dạ, tiểu Hiển thế nào rồi?"

Mẹ Bạch cười nói: "Sau này con sẽ có bạn cùng chơi rồi."

Câu trả lời này khiến hai mắt Vương Kha lập tức sáng lên, cho nên trên mạng nói biển tinh thần của Bạch Hiển hồi phục là thật!

Bạch Hiển ngậm một miếng bánh mì trong miệng, vươn tay từ phía sau vỗ lên vai Vương Kha: "Hì! Lão Vương!"

Vương Kha giật mình quay đầu lại nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng linh động của Bạch Hiển, nửa ngày không nói lời nào, rõ ràng là rất vui.

Bạch Hiển khẽ nhăn mặt nhìn hắn một cái, tiểu mập mạp đúng thật là có lòng tốt nhưng cũng thật ngốc, hắn quay đầu hàm hồ nói: "Đi thôi! Đừng đến muộn!"

Vương Kha lập tức phục hồi tinh thần, đi theo nói: "Đi thôi, đi thôi."

Hai người ngồi xe của quản gia đến trường, vừa xuống xe đã có rất nhiều ánh mắt hướng tới, phần lớn là học sinh năm dưới và cấp trên đều nhìn về phía này, Bạch Hiển bình tĩnh bước xuống xe, không chút để ý, thậm chí còn quay đầu kêu Vương Kha, "Đi thôi tiểu Kha."

Vương Kha ngọ ngoạy từ trên xe đi xuống, miệng không phục nói, "Đã nói đừng gọi ta là tiểu Kha, thực sự nghe rất giống tên con gái."

Bạch Hiển nhẹ nhàng cười, trước đó Bạch Hiển từ đầu đến cuối đều phát âm cái tên này, nên bây giờ rất tự nhiên mà gọi.

Hai người cùng tạm biệt quản gia rồi đi về hướng phòng học, dọc đường đi ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía họ, lúc lên cầu thang, Vương Kha dựa vào Bạch Hiển thì thầm: "Tiểu Hiển ngươi trở thành người nổi tiếng rồi."

Bạch Hiển bất đắc dĩ: "Ta thực sự không muốn nổi tiếng đâu, nhưng mà thực sự không thể tránh được." Hắn còn làm động tác giơ tay lên, động tác này liền bị giáo viên chủ nhiệm của họ nhìn thấy.

Một người phụ nữ có khí chất dịu dàng đi tới nắm tay Bạch Hiển, trên mặt rất kinh ngạc: "Tiểu Hiển?"

Giọng nói có phần do dự, Bạch Hiển rất ôn hòa mà nói: "Ừm, Tuân lão sư hảo."

[ĐM/edit] Ta ở tinh tế chấn hưng Long tộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ